Ngoan thân!
Không lẽ ngày 22-4-1973 chia tay lần cuối.?Mình không gặp được Ngoan và gia đình ở La s vegas là cả một nỗi bất hạnh cho đời mình .Biết làm sao hơn được.Thông thường trong nỗi bất hạnh lại có niềm hạnh phúc riêng tư, đóa hoa hồng nào lại không gai Ngoan nhỉ.Đừng để thân phận chìm đắm vào mê cung.hoan lạc.Niềm nuối tiếc nào dễ phai
.Thật thế.Lão Tử có câu:Không lẽ ngày 22-4-1973 chia tay lần cuối.?Mình không gặp được Ngoan và gia đình ở La s vegas là cả một nỗi bất hạnh cho đời mình .Biết làm sao hơn được.Thông thường trong nỗi bất hạnh lại có niềm hạnh phúc riêng tư, đóa hoa hồng nào lại không gai Ngoan nhỉ.Đừng để thân phận chìm đắm vào mê cung.hoan lạc.Niềm nuối tiếc nào dễ phai
"Phiêu phong bất chung
triêu.Sậu vũ bất chung nhật." (Cơn gió lốc không thể thổi suốt cả buổi
mai.Trận mưa rào không thể mưa cả một ngày dài).Thế thôi.Biết vậy sao mình vẫn
cứ nhớ thương.Nhớ dáng dấp của Ngoan gần 40 mươi năm.Trải qua một quá trình
miệt mài lao lý/VIỄN PHƯƠNG.Giờ thế nào?Côi cút chút tình quê.Sưởi ấm lòng xa
xứ.Mùa xuân dắt yêu thương.Ẩn núp cõi thiên đường.Trong những buổi chiều thu ở
Westminster cây lá nhiều màu sắc xanh đỏ vàng rơi rụng lác đác trong công viên
Bowling Green Park làm mình nhớ nhà.Dù mới xa một thời gian ngắn.Tại sao?Vì
mình biết chắc rằng một ngày nào đó mình sẽ xa nó vĩnh viễn.Không có con nai
vàng ngơ ngác.Đạp trên lá vàng khô của LTL.Mà chỉ có một con người khờ khạo,quê
mùa,ốm yếu,đen đúa như minh. Nào ai biết mình là ai?Ở đâu?Ló mặt ở nơi này.Mình
nhớ một bài thơ Đường nào đó có hai câu"Thùy kham đăng vọng vân yên
lý.Hướng vãn mang mang phát lữ sầu".(Không làm sao khi nhìn lên mây khói
trên bầu trời .Mà không khỏi có nỗi buồn mênh mông bát ngát của người xa xứ
trong buổi chiều tà).Dù bao năm tháng cứ mãi lo toan của cuộc đời.Bất chợt một
phút giây nào đó mình vẫn chạnh lòng nhớ cố hương,nhớ người thân nhớ bạn bè,nhớ
một thời vàng son thuở nào Ngoan nhỉ?.Nhiều lúc mình hay thu gọn đời mình trong
góc bụi,trong xó xình tối tăm tồi tàn,u ám để quên đi phiền muộn.Không biết khi
đọc những dòng này Ngoan có bực mình hay không? Nếu có hãy tha thứ cho thằng
bạn nhà quê này nhé .,hơn 60 mươi năm làm người mà vẫn vậy.
Nhớ đến Ngoan nhớ đến những cuộc gọi hẹn mà không gặp mong rằng một chút nắng hồng của buổi bình minh sẽ làm Ngoan êm dịu,thoải mái hơn và nhất là nhớ tới mình : Lê Từng:Tình yêu là lẽ sống.
Cho mình gởi lời thăm Bà xã và gia đình Dương phúc Ánh cây bass của NT3 lời cầu chúc sức khỏe và những gì tốt đẹp nhất.Mong rằng bình yên sẽ đến hoài . Hẹn thư sau .Tạm biệt.See you a gain
Lê Từng NT3
Nhớ đến Ngoan nhớ đến những cuộc gọi hẹn mà không gặp mong rằng một chút nắng hồng của buổi bình minh sẽ làm Ngoan êm dịu,thoải mái hơn và nhất là nhớ tới mình : Lê Từng:Tình yêu là lẽ sống.
Cho mình gởi lời thăm Bà xã và gia đình Dương phúc Ánh cây bass của NT3 lời cầu chúc sức khỏe và những gì tốt đẹp nhất.Mong rằng bình yên sẽ đến hoài . Hẹn thư sau .Tạm biệt.See you a gain
Lê Từng NT3
Từng thân mến
Sáng nay trời trở
lạnh.Đọc thư bạn hiền mà lòng khôn nguôi tiếc nuối.Vạn dặm tìm nhau ,hẹn gặp mà
chẳng biết phương nào ? Duyên trùng phùng chẳngđặng mà lòng có nhau ,Còn hơn
gần mà xa vạn dặm.
Bốn mươi năm .Bao trăn
trở thân phận con người.Nổi cô đơn bên lề xã hội .Nhìn trăng thì trăng ngoảnh
mặt ,nhìn núi thì núi thờ ơ.Nhìn mưa uống rượu một mình .Một mình ta với ta cho
năm tháng hao gầy.Nước mất nhà tan ,mang thân phận lưu đầy trên chính quê hương
hay nơi xứ người nào khác chi nhau .
Las Vegas rực sáng muôn
màu nhưng dẫn tao vào bóng tối.Tao vẫn cười, vẫn nói, mà lòng tao vẫn vấn vương
về cố hương .Những khuôn mặt bạn bè người thân cứ dần dần ra đi và xót đau cho
hai tiếng Việt Nam đã không còn nễ trọng. Tao hạnh phúc cùng bạn
bè dạo chơi .Cứ ngở lạc vào bến bờ hạnh phúc Và chỉ còn lại
một chút hạnh phúc mong manh đó mà thôi.
Quê hương của mình mà
chẳng phải của mình thì há chi chuyện quê mùa.Sống không hổ thẹn với lòng ,
Danh vọng ,địa vị có đâu mà luyến tiếc.Chỉ tiếc là tiếc cái lý tưởng thời
còn trẻ ,chúng mình không thực hiện được.Mà xót đau cả đời .
Lê Từng thân
Dầu có thu mình
trong bóng tối,quên đi phiền muộn thì phiền muộn thêm phiền.Chi bằng giữ
được lòng trong sáng trong chốn yên nhiên .Không có nổi buồn nào áp đảo lòng ta
.Không có cái nghèo nào làm ta lo lắng.Ta vẫn còn nghe tiếng chim kêu buổi sáng
,ta vẫn còn rung động theo chiếc lá lay và nụ cười rạng vỡ trên môi
người.Hoàng hôn của đời chúng mình đã kề.Nó đã kề từ lâu lắm rồi phải không?.Mẹ
bật khóc nhìn đứa con đi cải tạo: Vợ quằn đau ôm con vất vã xuôi ngược
đợi chờ....Thân xác ,cơn gió nhẹ cũng xiêu mà ta vẫn sống tới ngày
nay.Đời không dung ta hay ta chưa hòa hợp đươc cùng đời thí hảy đễ đời ta
hòa cùng với cỏ cây,với gió núi mây ngàn .Chút nắng hoàng hôn còn lại ta vun
đắp thêm những gì cần vun đắp,trọn vẹn một đời người'
Vũ Đình Trường còn in
bóng bước chân ta ,tiếng hô nghiêm vang cả một góc trời với bao khuôn mặt
: Đầu cất ngưởng cao và mắt sáng....
Như vôi xóa đi dòng lệ
thương tiếc một thời ,Dầu có gặp hay không gặp thì nhìn hình cũng là hạnh phúc
lắm rồi . Mình còn gởi thư được cho nhau mà phải không ?
Bình yên đến với bạn gia dình.
Giữ gìn sức khỏe _ Gặp Ánh, Ngoan se Chuyễn lời thăm hỏi của Lê từng .
Nguyễn văn Ngoan .
Nguyễn văn Ngoan .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét