Chào Mừng Các Bạn Đã Ghé Thăm . . . . .... K3CTCT

Dịch từ Anh Ngử tới các ngôn ngử khác

Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2017

CHÚT TÌNH TRI NGỘ


CHÚT TÌNH TRI NGỘ 01.
Hay KHỞI SẮC TIM HỒNG.
Hằng đêm tôi thường hay ngồi một mình.Trong bóng tối.Trên căn gác gỗ đầy bụi bặm.Để lắng nghe tiếng rên rỉ của thời gian.Cởi bỏ mọi u buồn nhưng không sao thoát được.Dĩ vãng cứ vây bủa ngập chìm.Bên ngoài trời lại mưa.Mưa đêm nay sao da diết lạ thường.
Mưa đổ xô nghiệt ngã.
Tiêu vong niềm tuyệt vọng.
Mưa đánh chìm sự sợ hãi.
Mưa kêu gọi tình yêu thương.
Rộng lượng và tha thứ.
Mưa khêu gợi dĩ vãng.
Đắm mình với w á khứ đáng yêu.
Mưa đổ xuống lòng tôi biết bao giọt sầu.Trên những cánh đồng hoang vắng rừng núi thâm u.Chim chóc rũ trong tổ lạnh.Mưa tắm gội lỗi lầm.Cách ngăn lữ khách bâng khuâng.Mưa làm tôi nhớ cảnh ,nhớ người....

Sinh ơi!.
Tao nhớ Bọn mày lắm.Bao nhiêu năm cách xa,kể từ ngày ấy.Bao tang thương đổi dời...
Ba mươi năm một canh tàn.
Sóng xô nghiệt ngã điêu tàn nước non...
Thế rồi ngày gặp lại nhau.Mình muốn ôm Sinh,cố giữ lại.Nhưng không thể.Bỡi vì....
Ở nơi này còn Đoàn văn Hoàng,Phạm văn Long,Lê Hồng Khanh,Trần Ngọc Danh,Trương Ngọc Khoa,Lê Chí Tường,Võ văn Đông...kể sao cho xiết.Trong những đêm vui tới 1,2 giờ sãng.Vũ Trọng Khảo>Đầu bùi> ghẹo Khanh bề Dương Danh Dũng méo miệng,Nhìn lén cô ca sĩ nào đó,em dâu còn mơn mởn Hồng Khanh châm chọc mãi.Tất cả cùng cười,cười sặc sụa,cười ngã nghiêng...Làm mình w ên mất mình là ai.Hiện diện tại nơi này.Rồi một ngày phải về,phải về.Muốn đến và ở lại nơi không phải w ê hương mình.Nhưng phải về,phải về nơi mình đã sinh ra lớn lên và trưởng thành.Đó là một nỗi bi đát.Cho nước mắt buồn phiền trược w a hư vô,xô ngã mọi hạnh phúc để thực tại luyến lưu,vây bủa tâm hồn mình.Trên danh nghĩa là một kẻ du lịch.Nhưng thực tình mình chỉ thực hiện đúng nghĩa.Một chuyến đia xa.Thế thôi.
Sinh ơi!.
Thu ơi.
Cho ta chiếc lá mang về.
Chút sương lạnh cuối thu.
Lạnh lùng ta tưởng giọt mưa rơi.
Rãnh rỗi như bây giờ.Đêm nay.Ngồi ôm lại vết thương ,đã bao năm chìm khuất tận đáy sâu của tâm hồn,nhìn w ê hương có sông hồ biến núi ruộng đồng...vớt vát cuộc tồn sinh.Nhiều khi nhìn nắng rơi ngoài ngõ.Vài cánh bướm chập chờn trên hàng rào thưa,mà nghĩ tới người tình.Đã một thời cắt tóc xe tơ,tưởng rằng đã định phần trong buổi bình minh đầy hương w ả ngọt ngào.Giờ thì lặng ngắm rêu phong phủ mờ thạch động.Gió đâu.lay động đầu cành,nhỏ giọt sương khuya.
Đành rằng nước mắt chiều hôm.
Bờ tre nương rẫy bồn chồn xác hoa.
W ăng đi w ang gánh lệ nhòa.
Lên non tìm mộng ẩn tòa sen xanh.
Còn đây.Đêm nay.Mưa đêm.Mưa nặng hạt rì rầm trên mái tôn.Mưa dập tắt mọi đe dọa,hiểm nguy.Mưa cuốn trôi đi cuộc tình ân ái ngàn năm.Cơn mư gập gũng,gãy khúc cho cuôc đời chấp vá những buồn vui.Mưa đập vỡ những ảo tưởng,xói mòn hư ảo trớ trêu.Nhớ những khi:"...Khi chén rượu khi cuộc cờ.
Khi xem hoa nở khi chờ trăng lên" Nguyễn Du.
Để đến nỗi nhảy tót lên núi cao rình mò đọc lén
"Đùa với tuyết,
Rỡn với vân.
Một mình nhớ mãi
Gái trần gian xa.
Sương buổi sớm
Nắng chiều tà
Trăm năm hồng lệ
Có là bao nhiêu.
" Bùi Giáng'
Nhớ w á đi thôi.
:Lê Từng ơi!
Tao không gọi mầy được vì phôn mầy hết phút rồi.Muốn từ giã mầy bằng bữa ăn chiều nhưng không có cơ hội rồi.
Thôi ở lại chơi vui và trở về w ê hương bình yên.Hẹn ngày tái ngộ.Có chiếc áo mùa thu nầy tặng mầy.
Đặng Hiếu Sinh....
Sinh ơi! Còn có cơ hội nữa không?.Làm đau điếng lòng người muốn vỡ tan thành từng mảnh...Dù thế nào thì bọn mình,vẫn còn đứng bên đời hiu w ạnh.Nhìn cuộc đời thay đổi đổi thay..."Còn tiếp"..
CHÚT TÌNH TRI NGỘ"Tiếp theo".
Mình đọc ngấu nghiến,nuốt từng chữ.Tập truyện ngắn của Ngân Bình:Gửi chút niềm riêng.Bà Xã Mày.Tao mang về nơi này...Trương văn Vấn.....Đóng...........Sao mà tuyệt thế.Còn trích 4 câu thơ của Lê Tín Hương.Mà cách Đây hơn 10 năm mình đã nghe bản nhạc:Gởi chút niềm riêng.Nhưng không biết của ai.Hóa ra Thơ và Nhạc của Nữ thi sĩ và nhạc sĩ Lê Tín Hương hiện ở Westminster....Bây giờ thì"Có những niềm riêng một đời dấu kín.
Như rêu như rong đắm trong biển khơi.
Có những niềm riêng một đời câm nín.
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi "
Đợi đến khi nào và bao giờ:Có những niềm riêng rồi sẽ nói hết...
Trương văn Vấn viết những ngày chớm thu 2010.Mình về cuối thu 2011.
Thu ơi.
Cho ta
Chiếc lá mang về.
Chút sương lạnh cuối thu.
Riêng mình.
Tôi về rau muống tương chao.
Em đi dốc đá mưa rào che thân.
Tôi về moi cỏ mương sông.
Em đi vứt cánh sen hồng bụi xa.
Em tôi ngủ giọt sương sa.
Tôi bưng mặt khóc.Ôi da diết hoài.
Ngồi trông hương khói bồi hồi.
Hỏi Trời.Hỏi Phật.Thôi thôi đọa đày.
Bao nhiêu ngày làm viễn khách.Để rồi.Hôm nay trở về với chính mình.
Nghênh ngang tóc xỏa râu không cạo.
Ngao ngán xình xang mắt thâm w ần.
Cho cuộc đời lũng sâu.Trôi đi ngày tháng lạnh lùng.
Bao cách xa bỗng w ay về hội ngộ.
Tưởng trùng phùng là hạnh phúc gió trăng.
Liễu với tơ kết nối nhịp thăng bằng.
Sao phá vỡ đành lòng chăng với chớ..
Còn ai nữa cho ta tình cảm thiết tha:Nguyễn văn KhuêNguyễn Ích Hải Lê Nguyên HùngNguyễn văn Ngoan Cao Xuân Khải Lê Chí Tường Võ văn Đông Đặng Như Xuýn Nguyễn Đình Chương.Đã ẩn hiện trong cõi đời miên man như sóng vỗ.Như cơn gió thu vuốt ve làm ấm lòng người.Điếu thuốc trên tay cháy dở,lắng nghe tiếng mưa rơi.Tiếng mưa rơi động vô hồn.Tiếng tâm tư nặng giọt buồn hư hao.Mưa đổ xắn giao thông hào.Mưa gây xáo trộn mưa cào thịt xương.Mưa bám chặt ngàn dặm đường.Mưa tuôn viễn xứ mưa bàng hoàng thay.Mưa trên phố lạ đắng cay.Mưa trăn trối giấc nồng say nỗi niềm.Mưa về Tháp Cổ Thành Chiêm.Mưa tan hoài niệm mưa tìm chiêm bao.Mưa tàn cuộc mưa đảo chao.Mưa tan sinh mệnh mưa chào thiên thu.Mưa tỉnh giấc mưa căm thù.Mưa tan đố kỵ mưa cày đất hoang.Mưa rối rắm mưa phũ phàng.Mưa thương chém giết mưa mang nỗi hờn.
Để cho Bùi Giáng:Níu vai phố rộng xin về.
Với cây gió trút với hè nắng rưng.
Trời cứ mưa.Mưa mãi...Mình sợ mưa ngừng.Mưa chấm dứt.Mặc dầu mưa đánh tan dấu vết,xóa nhòa dĩ vãng.Dĩ vãng của thời 20,22..Ấp ủ những hoài vọng,những dự phóng.Mang niềm tin tưởng ,lạc wan và yêu đời,chôn kín niềm hạnh phúc nhớ thương,để bản lai diện mục.
Nhất thiết hữu vi pháp.
Như mộng huyễn bào ảnh.
Như lộ diệc như điện.
Ứng tác như thi w án.
<Đoạn cuối kinh Kim Cang>.
Và rồi:Em về nhập bóng soi gương.
Đồng sàn dị mộng mười phương vỗ về.
Một lầm hai lỡ nhiêu khê.
Vớt trăng vàng nhuộm tình w ê cuối đời...
Thế mà Nỗi bi hùng bi tráng cứ way về.Bi thương bi thảm dần dần tan biến.Trổi dậy khao khát khát khao.
Đã bao năm xuân tàn nắng rụi.
Ngoảnh mặt nhìn bao lớp xương khô.
Trên đấu trường nhục vinh thành bại.
Nhoẻn miệng cười máu lệ đầy vơi.
Ba mươi năm ruột rà phương thảo.
Ngôn thư buồn di cảo bâng khuâng.
Thuở tương giao rợn người bốc mộ.
Chiến hào xưa vỡ mộng:LƯU ĐÀY.
Đêm từng đêm lục tìm dĩ vãng.
Trăng sông dìu sương đẫm toàn thân.
Mà liên tưởng:
.......Sông thu đưa lá bao nhành biệt ly.
Nhạn về én lại bay đi.
Đêm thì vượn hót ngày thì ve ngâm.
Lá sen tàn tạ trong đầm.
Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa.
TẢN ĐÀ.
Nặng mang giọt lệ hay nặng giọt mưa?Mưa phủ kín trên bầu trời vẩn đục.Mưa xối xả trên mặt người.Mưa in đậm dấu vết hằn in trên mặt người và truy đuổi ngàn năm....Mưa gợi mình tưởng nhớ đến những người BẠN THÂN đã một thời nung nấu,ấp ủ lý tưởng.Sớm từ bỏ cuộc chơi.ĐÃ VỊ W ỐC VONG THÂN đã chìm vào thiên thu mà an nghỉ ngàn đời:Lưu Xuân W ới,Hoàng Trai,Lê văn Nho,Nguyễn văn Xuân,Lâm Wang Thiện,Phạm Anh Tuấn.......Nghe những rụng rời..Trời ơi! Nước mắt đầy vơi.
Hôm nay viết những dòng này,Để gọi là tưởng nhớ và thắp nén nhang tưởng niệm.Dù muộn màng hương khói trần gian cõi mộng vô thường này.Cầu mong linh hồn siêu thoát nơi cõi vĩnh hằng.
Còn người ở lại với lòng biết ơn muôn vàn.
Lời không nói hết.Tương tư vô biên ngạn.
Cầu mong yên bình.
Thôi thì:
Thu ơi.Cho ta chiếc lá mang về.
Chút sương lạnh cuối thu.
HẾT.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét