ORLANDO VÀ BIỆT
KHÚC CHO THẦY
kim thanh nguyễn kim
quý
1. Cách đây đúng
bốn năm, cũng vào mùa World Cup, tôi đã đến Clermont, FL, thăm thầy Nguyễn Quốc
Quỳnh, vị chỉ huy trưởng kính mến của trường Đại Học CTCT Đà Lạt. Tôi nhớ lần
ấy, thầy đã bảo tôi, sang năm, nghĩa là 2011, “em hãy trở lại thăm anh cùng với
Loan và hai cháu nhé!”. Tôi dạ, không hứa, nhưng lòng thầm nhớ và trân trọng lời
mời như một đặc ân thầy dành cho. Thời gian trôi qua, bao nhiêu chuyện đời xảy
đến, tôi chưa kịp tính gì cho chuyến đi thứ hai có cả vợ con –đã được diện kiến
và yêu mến thầy khi thầy đến nghỉ tại tệ xá, Portland, năm 2008– thì nào ngờ,
ngày 13/6/2014, tin dữ báo về, và dù đang bị từng cơn đau cột sống tái hành hạ,
tôi gấp rút lên Mạng mua vé và giữ phòng khách sạn. Đồng hành có Đào Mỹ, cựu
SVSQ Đại Học CTCT, khóa 1 Nguyễn Trãi (NT1), người cũng đã đi thăm thầy từ
Portland , năm
nào. Để gặp lại thầy trong một khung cảnh khác có nước mắt đầy vơi và một trời
sao úa tàn –như trong những câu thơ buồn bã tôi đã viết lâu rồi, từ đảo tỵ nạn
Palawan :
Mây xa đưa hờn viễn xứ khôn nguôi
Thuyền trôi đâu cho nhung nhớ theo người
Trăng đã chết và nguyệt cầm đã
tắt.