Trại Yên Bái (5/1977-10/1977)
1.
Đoàn xe Molotova rời ga tiếp tục
lăn về Yên-Bái .Tù nhân đứng bám vào thành xe, cây cối bên đường vùn vụt qua,tưởng
như đang trên đường hành quân,vào một vùng xa lạ ,Nón cối súng trận
cầm tay.Một thời ngang dọc hào hùng ,thân trai bốn bể làm nhà .Mong ngày
thống nhất Nam Bắc .Chí cả không thành .Thua trận thành tù nhân bị đày ra
phương Bắc.Như phương hoàng gẫy cánh. Như Hổ " Nhớ Rừng "của Thế Lữ
.Một bài thơ thời trung học tôi rất thích ,nhưng không ngờ bài thơ ứng vào đời tù cải tạo :
"Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm,
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm
Như
Hoàng Văn
Đào trong tác phẩm “Từ Yên Bái tới ngục thất Hoả Lò" :Trong chuyến xe lửa bí mật chở tử tù Nguyễn Thái Học cùng
các liệt sĩ Việt Nam Quốc Dân Đảng vào tháng
sáu năm 1930 từ Hỏa Lò tới Yên Bái .Tới ngày 17-6-1930 ,Nguyễn thái Học
cùng mười hai liệt sĩ VNQDĐ bị hành quyết
bằng máy chém đồng hô to "Việt Nam Vạn Tuế "Liệt sĩ Nguyễn Thái Học
đã để lại cho hậu thế: "Không thành công cũng thành nhân".Xác những vị
anh hùng chôn gần ga xe lửa Yên Bái khoảng
một cây số .
Để tưởng niệm các vị anh hùng .Tác giả Thiên Kim trong bài
thơ "Tưởng Niệm Những Anh Hùng Yên Bái "với bốn câu thơ đầu :
Ngày mười bẩy
tháng sáu năm ba mươi
Một sáng tinh
sương trời đất ngậm ngùi
Đoàn thanh
niên tay xiềng chân xích
Tiến lên pháp
trường bình tĩnh mỉm cười
....
hay
"Họ thản
nhiên lần lượt bước lên đài
và dõng dạc
buông tiếng hô hùng dũng
"Việt Nam
muôn năm một đầu rơi rụng
Việt Nam muôn
năm người kế tiếp tiến lên "
Lịch sử lại tái diễn ,bốn mươi bảy năm sau ,người
lính thua trận bị dụ vào tù được Cộng Sản áp giải từ Long Khánh đến Sài Gòn rồi
tới Yên Bái dài gần 2000Km .Từ nước uống tới
đồ ăn ,vệ sinh quá tồi tệ....Rồi
đây họ được đối xử như thế nào ?
Vẫn chưa có câu trả lời.Đem vào rừng thủ tiêu hay có được cái chết rõ ràng
,oanh liệt như các vị anh hùng Yên Bái 17-6-1930.Hay không thể giết hàng loạt mà để họ chết dần chết mòn
trong rừng sâu nước độc Yên Bái .....
2.
Đầu óc tôi
miên man về "Nhớ Rừng" về
các vị anh hùng Yên Bái, về thân phận của người tù.Làng mạc phố xá đìu
hiu vụt lướt qua theo tiếng động cơ .bụi bay vào mắt,đưa tay lên dụi .Bổng
nghe tiếng kèn inh ỏi phía sau.Một đoàn
xe chở tù khác đòi qua mặt,từ xe,từ xe một lướt qua .đưa mắt cố nhìn không thấy
người quen nào cả.Thế rồi một chiếc xe chạy ngang xe tôi .Tôi reo mừng gọi to :
Vũ trọng Khảo ,Nguyễn Đỗ Tiến. ....Trên
xe bên kia Khảo và Tiến đưa mắt nhìn chưa kịp nhận dạng nhau ,xe đã chạy
qua rồi.Tôi chợt vui bởi lẽ hơn bốn năm
qua mới thấy mặt bạn .Biết bạn mình còn
sống ,ở tù như mình .
Khoảng trưa ,xe chạycặp theo một dòng sông nước lờ
đờ màu đỏ ,không biết có phải là sông Hồng Hà hay một phụ lưu của sông
Hồng.Lòng sông không có ghe như miền Nam
mà thấy xa xa như cái thúng lềnh bềnh trên mặt sông .Đoàn xe dừng lại lần lượt qua bên kia sông .Nhìn mái nhà dân
hai bên sông.Tôi nghĩ đến gia đình ,đến
nhửng người vợ tù , đến con tù
giờ này sinh sống ra sao?Cuộc sống mỏng manh ví như những cái thúng lênh
đênh trên sông lỡ gặp cuồng lưu .Tôi chợt nhớ "Anh Phải Sống "trong tập
chuyện ngắn của Khái Hưng-Nhất Linh :Chuyện tả một gia đình đông con quá nghèo vớt
củi trên sông kiếm sống ,Xảy ra trên đê Yên Phụ vào môt buổi chiểu trên
dòng sông nước chảymạnh, mặt nước mang theo rất nhiều củi,gỗ trên rừng .Hai vợ
chồng đắn đo vì nguy hiểm, nhà thì
hết gạo,cần củi thì mới vay được
gạo...Chồng gạt bảo vợ về trông con
...Một mình chồng chèo thuyền ra vớt củi .Vợ về nhà nghĩ ngợi quay trở lại năn nỉ
xin đi cùng chồng . Có mệnh hệ nào thì cũng biết bơi..
Chồng lái vợ bơi,ra tới giữa dòng sông đang chảy
xiết ,vớt nhiều củi bỏ lên thuyền,mừng rỡ, chưa kịp quay thuyền về,Chiều bỗng
đổ cơn mưa,nước mưa làm nặng thuyền,rồi lật.Vợ nói với chồng em đủ sức bơi.Được
một lúc, sức khỏe vợ yếu.Nên chồng một tay xốc vợ, một tay bơi.Đến một lúc,
chồng kiệt sức,kêu vơ bám lấy chồng .Chồng nguyện cùng chết theo vợ .Âu yếm nhìn nhau...Vợ khẽ bảo
:" các con đang chờ .Anh Phải Sống
"rồi buông tay chìm xuống đáy sông, để chồng đủ sức bơi vào bờ ...
Chồng đi tù cải tạo,không bản án, biết bao giờ trở
về.Vợ ở nhà , chịu nhục nhằn ,trăm nghìn cay đắng nuôi con .Vì con, vì chồng,
vợ ráng mà sống nhen vợ !Anh cũng thế.Phải sống mong ngày đoàn tụ.Dạy con biết
phân biệt đúng sai,hòa nhịp cùng bước tiến của nhân loại .Mong một ngày nhìn thấy chế độ độc đảng không còn tồn tại.Mong một ngày dân Việt nhìn
thấy sự bịp bợm, dối trá,lường gạt của Cộng Sản sau bao thập niên qua .Bừng con
mắt dậy thấy bị đàn áp, bịt mắt ,bịt tai ,bịt miệng mất tự do ,nghèo đói bịnh tật,Còn
người lính bị Cộng Sản bắt đi tù
cải tạo .Dẫn ra một trang sử đắng cay ,bi hùng .Một trong hai người nếu không
chống đỡ nổi sự trù dập của Cộng Sản.Buông tay ... bởi:
"Nhà Ngụy ta ở, vợ Ngụy ta lấy, con
Ngụy ta sai!"( Câu nói sau năm 1975 của Nguyễn Hộ
một Cộng Sản gộc nằm vùng.)
Hay
chủ trương của Lê DuẩnTrong cuốn sách"365 ngày ở Việt nam " của nhóm
công tác Liên Sô chỉ đạo trang 83:
"Đồng Chí Tổng bí thư đảng Lao động
Việt Nam Lê Duẩn cùng ban chấp hành trung ương đảng đã tiến hành ổn định nhanh
chóng tình hình sau ngày 30/4/1975. Chính sách kỷ luật hà khắc mà nhà nước áp đặt
cho những người lính chế độ Sài Gòn đã được chính đồng chí Tổng bí Thư Lê Duẩn
đề ra trong một cuộc họp của bộ chính trị…”.
Tôi nghe cay đắng ,xót xa trong lòng .
Qua sông đoàn xe chở tù tiến về dãy núi Hoàng Liên
Sơn.Đường lên dốc mỗi lúc một quanh co.Những cánh rừng hiện ra hai bên
đường,những vách núi ,đồi được xẻ ,phá ra làm đường trải nhựa có lẽ có từ
thời Pháp thuộc vừa đủ cho chiếc xe . Đoàn tù đi qua rừng qua núi , những khẩu
AK luôn chỉa vào phía họ, nhất cử nhất
động đều bị theo dõi.Dạy núi Hoàng Liên Sơn học trong giờ Địa lý chập chùng
hiện ra xa xa .Ngọn Phan-xi-Păng cao
3.143m không biết chỗ nào.Đoàn xe tù vẫn chạy, Tôi không biết thuộc địa phận
nào ở tỉnh Yên Bái.Có người nói ở Yên Chấn ,có người nói Nghĩa Lộ .Tất cả với
tôi đều xa lạ chỉ có chữ Yên Bái là quen thuộc.Tôi cũng chẳng quan tâm đến ,vì
nếu có nghe rồi cũng quên.Biết ra sao ngày
sau.
Xe qua vài buôn làng có lẽ của dân tộc Thái
trắng.Ánh nắng chiều dịu xuống ,xuyên qua nhành cây kẽ lá xanh tươi,gió thổi
làm lay nhẹ lá rừng. Vài chiếc lá rơi là đà trên đất .Một vài con chim bị động
vỗ cánh bay đi.Xe dừng lại ở giữa rừng.Suốt cả cuộc hành trình 2000Km khoảng
1200 người tù sao mà hiền hòa đến vậy .
Được lệnh xuống xe.xếp hàng theo từng đội.Bạn tù
lặng lẽ mang cái gia tài tù tội của mình xuống xe.Khuôn mặt mệt mỏi,dáng đi uể
oải, nặng nề.Bốn năm ngày di chuyển trong điều kiện ăn uống yếu kém, thất
thường.Giờ không biếtchúng đưa mình đi chỗ nào, mà thả xuống giữa rừng.Thế rồi,
từng đội theo cán bộ rẽ trái vào con đường mòn rộng chừng hai tới ba mét.Lôi
thôi lếch thếch kéo nhau đi .Những cặp mắt tù mệt mỏi nhìn nhau.Có những người
bạn quá yếu, đi không nổi .Phải nhờ bạn tù dìu đi.Bên cạnh tiếng hô hoán ,dục
dã, đôi khi mắng nhiếc làm náo động cả khu rừng.Không biết đi dược bao lâu ,trước
mặt tôi chắc là một trại tù. Có các lớp hàng rào cao khỏi đầu bằng vầu hay nứa.
Cũng khó mà nhìn được vào trong .
Tranh
Trần Thanh Châu
Đội tù của tôi vòng theo hàng rào đi tiếp vào sâu
trong rừng núi .Tôi cảm thấy rợn người,tiếng cán bộ la ôi ối,thúc đám tù đi cho nhanh.Ánh mặt trời sẽ dần tắt,Đời tôi
cũng tắt theo hay sao.Chân tay ,thể xác tôi đã mỏi rời ,trí óc tôi đặc sệt lại chỉ còn làm theo lệnh bản năng .Bảo đi thì đi, bảo
đứng thời đứng....
Ngó nhau như bầy ma
Tâm sự nào cay đắng
Tâm tư nào thiết tha ?
Xin cho tôi-Tạ Tỵ (suối máu
1976 )
Xa xa, hiện ra một dãy nhà mờ mờ trong màn sương,
tàng lá bóng cây,Gió lạnh, đời tù tội, đang rẽ theo một khúc quanh mới .
"Ở đây những núi cùng rừng
Trời nghiêng lũng thấp,nửa rừng mây che
Núi cao ngăn bước nẻo về
Rằng mê khép kín cơn mê cuối đời
Xa vắng quá bạn bè ơi !
Màu xanh khỏa lấp chân trời nhớ thương
Lỡ tay đánh mất thiên đường
Xác chìm Địa Ngục còn vương dáng hồng
Xin đừng đợi cũng đừng mong
Hận thù khép kín một vòng thời gian
Đầm đìa lệ,nến tuôn tràn
Đêm đêm hồn nhỏ băng ngàn về suôi ./."
Núi Rừng -Tạ Tỵ ( Yên Bái 1977)
3.
Đoàn tù lần lượt đi vào trại, xếp thành hàng đầy đủ
đồ cá nhân ,trước căn nhà bằng vầu nứa.Cán bộ đội nói :" Nhờ chính sách
khoan hồng độ lượng của cách mạng tha tội chết cho các anh và tạo điều kiện cho
các anh ra Bắc học tập cải tạo tiến bộ để sớm trở về với gia đình......và dặn
dò , khộng được rời bỏ phòng giam đi linh tinh ....."
Sau khi tan hàng ,đội chia thành từng tổ theo thứ tự mà xếp chỗ nằm .Chỗ
nằm bằng sàn nứa hai bên,chừa lối đi ở giữa.May mắn trong tổ của tôi có bạn
TrầnThanh Châu và Nguyễn Hữu Huế.Chúng
tôi nằm liền nhau. Tôi ở giữa,hai bạn tôi hai bên.vách nhà bằng nứa.Căn nhà dài
năm gian thì phải (dài khoảng 20 m )Mái lợp cũng bằng nứa..Đòn tay bằng vầu cột
có khi bằng vầu hay gỗ rừng .căn nhà chưa được làm xong cần phải tu bổ. nằm sát
bìa rừng phía sau là nhà cầu bên cạnh
đồi độ dốc khoảng 45 độ.Trong hàng rào còn vài cây nứa chưa đốn dài lêu khêu
trong màn đêm ..Ăn xong phần bo bo,Tù lăn ra ngủ.
Sáng thức dậytheo tiếng kẻng.Lớp sương mờ giăng khắp
rừng cây kẽ lá lúc tinh mơ,Hàng rào cạnh con dường mòn, bên trong là dòng suối
trước cổng trại đã lô nhố tù cải tạo,xúc miệng chà răng bằng muối hay than,rửa
mặt, tay chân, sau bao ngày không tắm giặt.Nươc thật lạnh cùng tiếng chào hỏi
,gặp nhau ,tay bắt mặt mừng.Vì bạn tù
được "biên chế " toàn những tù nhân xa lạ từ những đội khác,trại khác
.
Trại nằm thoai thoải cạnh con lạch dưới lòng thung
lũng hai bên là rừng đồi cao.Con lạch này chạy tới trại tù ở bên ngoài.Ngoài
hàng rào có vài ruộng rau muống nhà ở của cán bộ.Từ cổng trại nhìn vào khoảng trống làm sân trại.Bên trái
một nhà bếp và hai dãy nhà cho tủ ở.Tôi
ở dãy sau cùng sát hàng rào chân đồi. .Bên phải chừng bốn dãy nhà .Đồn
canh trước sau .
Buổi sáng ngày đầu tiên,trước lúc đi lao động .cán
bộ nhắc lại nội quy của trại .Lưu ý các trại viên :
-Nước suối rất lạnh ,trong, có thể độc hại.không
được tắm lâu ,nhiều có thể bị bịnh như sốt rét ....
-Khi vào rừng có nhiều rắn độc .Có một loại ong làm
tổ dưới đất,Nếu đạp trúng thì bị ong đốt
mà chết.
-Vùng này có nhiều Quế .Nếu thấy sẽ không được lấy
và không được chặt cây Bạch Đàn .
Ngày ngày tôi lên rừng đốn vầu (loại cây như cây Lồ
Ô {Tre } ở miền Nam nhưng vỏ dày hơn ,lóng dài cả thước cao từ mười lăm tới hai
mươi mét,đường kính từ một tấc tới một tấc rưỡi ), đốn nứa ( Cây lứa giống cây
vầu nhưng lóng dài hơn ,vỏ mỏng ) chặt dang
(Loại cây như cây le ờ miền Nam dùng chẻ
lạt làm dây cột rất là dẻo ,bền ,tốt ),Có bạn
lấy măng .Nhiều bạn tù chưa bao giờ biết cách chặt cây vầu, cây nứa, cây
dang.Nên rất là cực nhọc,Có khi bị vàu ,nứa đâm vào người.Chặt xong một cây vầu
hay nứa một mình một cây vác cũng không muốn nổi.Đa số tìm khoảng trống tuông
cây vầu từ chỗ chặt xuống chân đồi.Cây vầu lao xuống dốc rất nhanh .Vô phước
bạn nào làm việc phía dưới trúng phài . Bị vầu đâm thì chỉ có chết .
Có bạn tù lấy ống nứa làm thành đồ đựng thức ăn hay
trữ nước để sáng rửa mặt .
Hết thi đua này tới thi đua nọ ,chỉ tiêu mổi ngày
một gia tăng,nước thỉ độc ,ăn uống thì thiếu thốn.Sống cách biệt hẳn thế giới
bên ngoài.Cơ thể tôi đã yếu giờ càng yếu thêm .Bệnh đường ruột chưa lành hẳn
nay lại tái phát .Tôi phải vào rừng tìm
bất cứ loại lá cây có vị chát mà nhai.Bệnh phù thủng ,bàn chân, đầu gối, mặt
xưng ,ngón tay nhấn vào thịt lún sâu .Một tháng sưng phù hai lần .Lổ tai có mủ
ở tai trong,,đàm xanh...không thuốc thang gì cả.
Những ngày mưa ,nếu mưa lớn được nghỉ thì đỡ khổ
,còn mưa nhỏ thì vẫn phải vào rừng làm việc.Nơi đây rừng núi âm u. U tối như
người tù cải tạo .Tôi nghĩ đến câu thơ người lính thú đời xưa khi còn học trung
học :
...... Chém
(đốn ) tre, đẵn( chặt) gỗ trên ngàn
Hữu thân hữu khổ, phàn nàn cùng ai.
Miệng ăn măng trúc, măng mai
Những dang (8) cùng nứa, lấy ai bạn cùng
..........
Và người tù cãi tạo hôm nay :
"Nào những buổi, lên rừng chém nứa,
Đẵn gỗ về cất lán ,làm sàn.
Làm phênh, đập nứa ta đan,
Cắt tranh về lợp trang hoàng nhà ta."
Rời Rừng-Nguyễn Đình Lang (Giáng sinh 1977)
Lâu lâu,có được ngày nghỉ chủ nhật.Tôi mang quần áo
rách ra vá .Kim làm bằng dây đồng, chỉ
bằng bao cát dành dụm từ Long Giao .Lẳng lặng từng mũi kim sơi chỉ,đầu óc như gởi về phương trời xa
xôi ,nơi có cha mẹ, anh em ,có bạn bè, có gia đình ...Mờ nhạt ,mờ dần trong tận
cùng của đớn đau ,trong tận cùng uất
ức của người thua cuộc.Mũi kim sợi
chỉ có thể vá lại mảnh đời rách nát của riêng tôi .Nhưng với mệnh hệ của cả
nước thì xa rồi vuột khỏi,vuột khỏi, mà bị áp đặt sẵn những bàn tay lông lá ngoại bang..Tôi đi giặt đồ,tôi đi tắm ,tôi ngủ vùi.tôi đi tới đi
lui, đói xanh cả mặt.Đói rụng rời cả tay chân ,Đói không buồn nói ,không còn
cười ,đói mờ con mắt ,đói mờ lương tri...chờ rã ruột, chờ non tô bánh canh làm
bằng bột mì .Hy vọng hảo huyền với lòng khoan dung đô lượng của người thắng
cuộc .
Rồi những đêm trăng thao thức không ngủ ,Những đêm
trời tối đen như mực ,rừng núi âm u.Tiếng
côn trùng nỉ non ru canh thâu.Nhớ vợ thương con :
Trăng rừng lạnh lẽo cô đơn
Sương khuya mờ ảo,gió luồn khe song
Nhớ con thương vợ não lòng
Chợ đời bạc bẽo long đong một mình.
Trăng đêm trên đất bắc XHCN-Đtá Nguyễn Huy
Hùng (Yên bái 1976)
Hay những đêm nghe tiếng gió rít, cây rừng xao động.Mưa
gió bão bùng,tiếng sấm sét nổ vang trời,âm ầm, phá tan màn đêm u tối,
phá tan núi rừng Tây -Bắc ,phá tan ...phá tan những u minh trói thúc đời tù tội,phá
tan bầy quỉ đội lốt người....Thiếp đi ...mơ hồ về một buồi sáng bình minh, nghe
tiếng chim kêu thanh thót,tiếng cười đùa,nhộn nhịp phố chợ đông vui .
Hay những buổi chiều Yên Bái, nắng nhạt nhòa ,gió
rừng nhè nhẹ,đâu đây tiếng chim kêu lạc bầy,khô khốc....Làm xao động nỗi lòng
người tù cô đơn ,bên dòng suối lờ đờ chảy, bật lên bài thương ca dĩ vãng một
thời ;
"....Mưa
rơi như rơi trong lòng ta, chiều thương nhớ quê xaNgười ơi từ nơi phương trời ấy, còn nhớ gì đến ta
Trong hòang hôn Yên Bái, bên dòng suối cô đơn
Ngồi đây ta đếm lại, bao kỷ niệm yệu thương.
Chiều Yên Bái-nhạc sỉ Phạm Ni Tấn
Ngày lại ngày ,tháng lại tháng.Tôi ở phương trời này
nhớ phương trời kia.U, ,u ,mịch mịch như
kẻ không hồn.Vòng xoáy ngục tù cuốn phăng tôi đi,làm rơi dần niềm hy vọng.Ngày
ngày cuốc đất ,xẻ núi ban nền nhà.Đêm
đêm ngồi nghe kiểm thảo phê bình.bao
chuyện xấu : nhỏ như hạt bụi được phơi
bày ,tạo thành tích dâng cho đảng .Những giọt mổ hôi, nước mắt quyện vào nhau,
rỉ thấm, bàn tay phồng lên rồi chai đi
làm thiêu rụi tất cả niềm ước mơ.
Ước mơ nào tôi đang mơ vào sáng nay .Khi Trần Thanh Châu
cuốc vào đá non ,đá bể ra ,một thứ màu giống như màu chocolate..Châu chỉ vào và
nói :"Giờ mà có thỏi chocolate thì tuyệt quá"Tôi mỉm cười mà nước
miếng tuôn ra ...thèm .Châu ít nói,nó cứ im ĩm suốt ngày,tuy nhỏ con mà sức bền.Có
những ngày hai đứa phải khiêng vầu từ trong trại theo chỉ tiêu ra ngoài đường
chất đống .Nghe đâu mang đi làm giấy.Những ngày trời mưa đường rừng trơn trợt.Hai đứa khiêng
vầu.Tôi cao nhồng đi phía trước Châu thấp người đi phía sauNhững khi leo dốc
tôi lảo đảo,khi xuống dốc đường trơn như
xe không trớn kéo Châu theo .Châu la
làng .Vác vầu chung với Châu tôi mới
thấy Châu khỏe, bền thật chưa bao giờ thấy Châu than van...
Nhớ những ngàyNguyễn Hữu Huế bị ốm, mà còn phải đi
lao động, về tới nhà là nó nằm dài ra .Thuốc men thì không.Anh em nghĩ rằng Huế bị
cảm do chướng khí của núi rừng,cũng bắt gió đủ thứ mà vẫn không thuyên
giảm.Người Huế cao và ốm bây giờ lại
càng ốm hơn.Tôi và Châu chỉ còn cách thay phiên nhau đấm bóp cho Huế để khơi
lại mạch sống ,tiềm năng còn lại trong cơ thể,vững tinh thần chống chọi bịnh tật
mà vượt qua...Rối Huế cũng vượt qua cơn bịnh ngặt nghèo.
Trong người tôi mang nhiều mầm bịnh ,nên mỗi buổi sáng tôi ra ngoài trời tập
lắc tay,hít thở không khí trong
lành,chào đón một ngày mới trong tù.Chuẩn bị cho mùa đông sắp đến.Nghe nói mùa
đông lạnh lắm,không biết có đủ sức vượt qua hay không.Thế mà chiều nay, trước
đôi ,cán bộ tập họp nói:" Có một số anh luyện tập võ nghệ chờ cơ hội trốn trại".Tôi
ngẫm ngĩỉ thấy có ai tập gì đâu ? sao vậy.? Ngày sau tôi ngưng tập chờ nguội đi
rồi lại tập tiếp .
Những bữa cơm,bọn tôi ngồi xếp bằng trên sàn,Trinh
trọng nhai từng miếng bánh canh,múc từng muổng nước canh vào miệng. ôi sao ngon
ngọt quá...Tôi có một cái tô lũng lỗ nhặt từ sông măng (tên con sông làm ranh
giới Viêt nam và Cambodge vùng Bù Đốp )Tới Long Giao lấy nhôm tán kín lại ,một cái chén do một người bạn gò cho
có hàng trăm vết đập .Ấy thế mà nó theo tôi suốt cuộc đời tù tội .
Đời tù, quen dần với tiếng kẻng sáng tối,quen dần
với những bửa ăn.Quen dần với những đêm
kiểm thảo,quen dần với những giờ "lên lớp".quen dần với những ngày
lao động.Nhưng có một thứ làm cho người tù ghê tởm,đáng sơ:"Antena "
Ở tù thời nào mà không có.Đó là hạng người vì lợi
ích của riêng mình.Báo cáo hành vi của bạn tù cho cai tù.Nhưng hành vi báo cáo
này rất là kín đáo khó mà kiểm chứng
.Chỉ cần một hai người có hành vi này thì trong đội đó vô cùng khốn khổ vì ban
ngày phải lao động cực khổ đêm phải ngồi cả hai tiếng đồng hồ để nghe,từ ngày này qua ngày khác .Thật mệt
với bọn này.Cuối cùng tù vẫn là tù.
Thế rồi một đêm trong tháng mười 1977.Trại tù chìm
đắm trong màn sương,núi rừng rền rã
tiếng côn trùng .Ánh trăng bàng bạc soi ngàn cây ngọn cỏ .Từng cơn gió lạnh
thổi vể xuyên qua vách nứa,nghe đến rợn người.Trong
láng có người ngủ say, có người thao thức nhớ vợ thương con.Bỗng tiếng kẻng đâp dồn dập .Bộ đội ập tới đầy phòng
ra lịnh :Mang tất cả đổ dùng ra khám xét.Mọi
người bừng dậy xếp mùng,mền,mang tất cả
đồ dùng cá nhân ra sân, dười ánh trăng mờ ảo. với những đọn đèn pin sáng trưng
của Bộ Đội..Đồ đạc cá nhân được bầy ra trước mặt theo thứ tự từng hàng.Những gì
cần dấu trong cuộc khám xét phải nghĩ ra cách dấu.Sau khi khám xét xong .Từng
đội xếp hàng , nghe đoc tới tên mình thì ra
một hàng khác .Khi biên chế vừa xong
thì đoàn người di chuyển trong đêm,dưới họng súng dưới ngọn đèn pin theo
đường rừng để ra con lộ chính .
Đời tù cải tạo, không bản án nào có ngày mai !
Cũng liều nhắm mắt đưa
chân,
Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu !
Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu !
Kim Vân Kiều -Nguyễn Du
Nguyễn văn Ngoan
ngày
27-9-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét