Chào Mừng Các Bạn Đã Ghé Thăm . . . . .... K3CTCT

Dịch từ Anh Ngử tới các ngôn ngử khác

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

NGHE DỤ “MIỄN VISA” , ẮT BỊ SA VÀO BẨY

KIM KHÔI

Trong cuộc thăm viếng Hoa Kỳ vào tháng 6 năm 2007, Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam có thông báo một “tin vui” cho “Việt Kiều” là sẽ miễn Visa (chiếu khán nhập cảnh) cho “Việt kiều” đi Việt Nam kể từ 01/9/2007. Sau đó, ngày 28/8/2007 Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng nước CHXHCHVN ký quyết định ban hành qui chế miễn Visa cho “việt kiều” đi Việt Nam. Tin tức nầy được các phương tiện truyền thông của người Việt tại hải ngoại như báo chí, các đài phát thanh, các hệ thống truyền hình bàn tán xôn xao. Đa số các lời bình luận nầy đều tỏ vẻ nghi ngờ thiện chí của CSVN đối với “tin vui” miễn thị thực chiếu khán nhập cảnh Việt Nam cho đồng bào ta ở hải ngoại. Do đâu lại có nhiều dư luận xôn xao về “tin vui” nầy vậy?

Muốn tìm hiểu vấn đề trước hết cần phải biết căn bản pháp lý của quyết định nầy đồng thời cũng nên tìm hiểu chủ trương đường lối của Hà Nội xuyên qua các lời phát biểu hay trả lời phỏng vấn của các giới chức hữu trách của chính quyền CSVN.

Theo quyết định nói trên, muốn được miễn Visa “Việt kiều” cần phải có ít nhất là một loại giấy tờ hay tài liệu chứng minh người đứng đơn là người Việt Nam định cư tại nước ngoài, hoặc các giấy tờ được cấp trước đây có thể chứng minh được người đứng đơn là người có gốc gác Việt Nam. Trong trường hợp không có giấy tờ gì chứng minh mình là người Việt Nam thì người đứng đơn có thể nhờ bảo lãnh bởi một hội đoàn của người Việt tại nơi đang cư trú hoặc được một công dân Việt Nam bảo lãnh. Riêng trường hợp với vợ chồng, con cái với người Việt định cư tại nước ngoài thì phải có giấy chứng minh quan hệ đó. Người nhập cảnh vào Việt Nam bằng giấy miễn thị thực sẽ được tạm trú không quá 90 ngày, sau thời hạn nầy phải xin cấp thị thực theo qui định hiện hành. Hiệu lực của giấy miễn thị thực nhập cảnh là 5 năm.

Ngoài ra, qua các lời tuyên bố cũng như trả lời phỏng vấn của các viên chức CSVN có thẩm quyền như Nguyễn Minh Triết, Thủ tướng; Nguyễn Phú Bình, Thứ trưởng Ngoại giao, Chủ nhiệm Ủy ban người Việt Nam ở nước ngoài; Lê Hưng Quốc, phó giám đốc thường trực sở Ngoại vụ Sài Gòn đều xác nhận : “Việc cấp Giấy miển thị thực cho Việt kiều là một trong những nổ lực của chính phủ nhằm đẩy mạnh thực hiện Nghị quyết 36 của Bộ Chính trị về công tác đối với người Việt nam ở nước ngoài”; còn theo ông Triệu Văn Thế, Đại tá Cục trưởng Cục Quản lý xuất nhập cảnh thuộc Bộ Công an đã trả lời phỏng vấn của báo Hà Nội Mới ngày 28/8/2007 như sau: “Chính sách đó (chính sách miễn thị thực nhập cảnh, KK) dành cho những người gắn bó, có tình cảm với đất nước, dân tộc, không dành cho những phần tử đang có hoạt động chống phá Nhà nước Việt Nam, suy tôn, treo cờ và mưu toan phục hồi chế độ phản cách mạng trước đây”.(tức là những “Việt kiều có hành vi chính trị trong sáng!). Ngoài ra còn qui chế nầy còn có 2 chi tiết cần để ý là “thời gian xét cấp là 7 ngày và lệ phí là $20.00 US”

* *

Trước khi lật tẩy những cái bẩy dấu sau cái quyết định miễn Visa cho “Việt kiều”, chúng ta cũng cần lượt qua “chủ trương, đường lối” của tập đoàn cầm quyền Hà Nội đối với đối tượng “Việt kiều” từ ngày Việt cộng cưởng chiếm Miền Nam đến nay: Trong thời gian Hà Nội bị các nước Tây phương cô lập chính Thủ tướng Phạm Văn Đồng của nước CHXHCNVN đã từng tuyên bố là “những người Việt bỏ quê hương Việt Nam chạy ra nước ngoài là những thành phần ma cô đỉ điếm, lười lao động, ôm chân đế quốc, chạy ra nước ngoài để hưởng bơ thừa sữa cặn của Mỹ, đó là thành phần cặn bả của xã hội, thành phần phản quốc”. Trong thời gian nầy những người vượt biên, vượt biển tìm tự do, nếu không may bị bắt, đều bị đưa vào nhốt tại các trại cải tạo với tội danh “phản quốc” và án tù tối thiểu là 3 năm. Sau đó khi Hoa Kỳ nới lỏng cấm vận cho phép người Việt tại nước ngoài được gởi quà giúp đở thân nhân trong nước, CSVN nhận thấy đây là một món lợi lớn “từ trên trời rơi xuống” chẳng những giúp cho thân nhân của chúng ta bớt nghèo đói mà còn vực dậy nền kinh tế quá èo uột của nước CHXHCNVN, đồng thời tiếp tay nuôi dưởng chính quyền cộng sản Hà Nội ngày thêm vững mạnh, quan trọng hơn nữa thì đó là món mồi “miễn phí” để vổ béo các quan chức phỉ quyền Hà Nội nên VC thay đổi thái độ, từ chỗ chửi bới chuyển sang ve vuốt người Việt hải ngoại để thủ lợi. Hà Nội đã quay 180 độ về chủ trương đối với người Việt hải ngoại, từ chỗ xem chúng ta là thành phần “cặn bả của xã hội”, “bọn phản quốc”… trở thành “Việt kiều yêu nước” “ khúc ruột xa ngàn dặm” “một thành phần của dân tộc không thể tách rời được”…điều đó chứng tỏ rằng giới cầm quyền của đảng CSVN/nhà nước CHXHCNVN là bọn người tráo trở, xảo trá, lì lợm và “duy lợi nhuận”. Họ thay đổi cách nhìn đối với người Việt tại hải ngoại 180 độ là nhằm mục đích móc túi của chúng ta chớ không phải vì quan tâm đến “Việt kiều” do đó cái “tin vui” miễn Visa cho người Việt tại nước ngoài hoàn toàn không có gì là “vui” cả mà chỉ là một trò dụ hoặc nhằm thu hút thêm những người Việt hải ngoại nhẹ dạ, cả tin hay những thành phần thích “bận áo gấm về làng” , chủ trương đi Việt Nam để du hí vì có gái trẻ đẹp mà giá rẻ! Đó là mặt nổi của chủ trương “Miễn Visa” cho người Việt hải ngoại, nấp đàng sau những từ hoa mỹ đó là những cái bẩy mà Hà nội giăng ra để “nắm Việt kiều” hầu dễ dàng khống chế đồng thời cũng nhằm để lủng đoạn Cộng đồng người Việt Quốc gia tại nước ngoài.

Như đã dẫn ở trên, điều kiện cần thiết để “Việt kiều” được miễn Visa là “cần phải có ít nhất là một loại giấy tờ hay tài liệu chứng minh người đứng đơn là người Việt Nam định cư tại nước ngoài, hoặc các giấy tờ được cấp trước đây có thể chứng minh được người đứng đơn là người có gốc gác Việt Nam”.

Trước khi phân tích điều kiện cần thiết nầy tưởng chúng ta cũng cần nhắc lại cái “Luật Quốc Tịch Việt Nam” được ban hành ngày 28/6/1988 và được đổi mới dưới số 07/1998/QH10 ngày 20/5/1998. Cả hai luật trên đều qui định rằng tất cả người Việt Nam sinh sống tại nước ngoài vẫn được coi là có quốc tịch Việt Nam dù “Đã nhập quốc tịch khác nhưng chưa được chủ tịch nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cho thôi quốc tịch Việt Nam hay tước quốc tịch Việt Nam (Điều 23, 24 và 32)” và “ Trẻ em khi sinh ra có cha mẹ đều là công dân Việt Nam (vì chưa được thôi quốc tịch Việt Nam) thì có quốc tịch Việt Nam, không kể trẻ em đó sinh trong hoặc ngoài lãnh thổ Việt Nam. Trẻ em khi sinh ra có cha hoặc mẹ là công dân Việt Nam còn người kia là người không quốc tịch , hoặc có mẹ là công dân Việt Nam, còn cha không rõ là ai, thì có quốc tịch Việt Nam, không kể trẻ em đó sinh trong hoặc ngoài lãnh thổ Việt Nam (Điều 16 và 17)”. Tóm lại, đối với “Luật Quốc Tịch Việt Nam”, những người Việt tại ngoại quốc, dù có nhập bất cứ quốc tịch nào vẫn được coi là CÔNG DÂN VIỆT NAM cho đến khi được phép từ bỏ quốc tịch hay bị tước quốc tịch.

Qua nội dung “Luật Quốc Tịch Việt Nam” chúng ta đã thấy rõ ý đồ của CSVN là trói buộc tất cả người Việt đang sinh sống tại nước ngoài dưới sự khống chế của đảng CS/nhà nước CHXNCNVN một khi họ nhập cảnh Việt Nam. Hà Nội đã “thí nghiệm” luật nầy khi bắt giữ ông Đỗ Thành Công (một Ủy viên trung ương của Đảng Dân Chủ Xã Hội hoạt động chống Cộng tại Hoa Kỳ) và bà Thương Nguyễn “Cúc” Foshee (một thành viên của Chính Phủ Việt Nam Tự Do) nhưng đã thất bại vì bị Hoa Kỳ can thiệp, làm áp lực bắt Hà Nội phải thả hai người nầy với lý do vì họ là công dân Hoa Kỳ. Với bản chất tráo trở, xảo trá và quỷ quyệt, Hà Nội quyết tìm cách khác để lùa những “Việt Kiều” nông cạn, nhẹ dạ, cả tin vào chiếc rọ CÔNG DÂN VIỆT NAM qua hình thức NIỄN VISA CHO “VIỆT KIỀU”. Một khi người Việt hải ngoại làm đơn xin miễn Visa nhập cảnh Việt Nam và được chính quyền nước CHXHCNVN cứu xét và chấp thuận tất nhiên người đó minh nhiên từ bỏ tư cách công dân của nước sở tại mà họ đang định cư và cũng minh nhiên chấp nhận mình là “công dân” nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Từ hành vi pháp lý nầy sẽ dẫn đến những hệ qủa tai hại như sau:

1.- Tất cả các người Việt tại hải ngoại có tham gia vào các sinh hoạt của các Cộng Đồng, các Hội đoàn đều bị VC xem là “có hành vi chính trị không trong sáng”, nên khi đã đặt chân lên đất nước Việt Nam sẽ bị công an Việt cộng gây rắc rối, đe dọa hay bắt giữ bất cứ lúc nào nếu chúng muốn. Đặc biệt đối với thành phần HO mà trước khi đi định cư tại Hoa Kỳ từng bị công an VC bắt làm giấy cam đoan “không tham gia các hoạt động chống lại nhà nước CHXHCXVN” thì lại càng dễ bị bắt bớ, giam giữ hơn.

2.- Những “Việt kiều” nhập cảnh vào Việt Nam bằng giấy “Miễn thị thực”, trên phương diện pháp lý đối với nước CHXHCNVN, họ là một công dân Việt Nam thuần túy, do đó có nghĩa vụ PHẢI ĐÓNG THUẾ . Nếu cơ quan thuế vụ địa phương “quan tâm chiếu cố” thì “Việt kiều” sẽ rất khốn khổ để giải quyết tình trạng nợ nần nầy. (Xin đọc lại bài “Rắc rối về Song Tịch” của Tú Gàn viết ngày 02/12/2006)

3.- Những “Việt Kiều” đem tiền về đầu tư, làm ăn tại Việt Nam sẽ bị luật pháp nước CHXHCNVN chi phối hoàn toàn, tất nhiên sẽ phải chịu rất nhiều thua thiệt trong việc cạnh tranh, khiếu kiện với các cơ sở do các viên chức của đảng/chính quyền VC làm chủ vì lề thói “xã binh xã, huyện binh huyện”, đó là chưa kể lối áp dụng “luật rừng” rất phổ biến tại Việt Nam hiện nay.

4.- Theo qui định “Người nhập cảnh vào Việt Nam bằng giấy miễn thị thực sẽ được tạm trú không quá 90 ngày, sau thời hạn nầy phải xin cấp thị thực theo qui định hiện hành”. Nếu “Việt kiều” nào có những công tác vượt quá thời hạn 90 ngày mà nhập cảnh bằng giấy “Miễn thị thực” thì phải xin cơ quan hữu trách “cấp thị thực theo qui định hiện hành”. Đây là một cơ hội tốt để các viên chức hữu trách làm tiền “Việt kiều” vì thủ tục hành chánh rườm rà, quanh co lại thêm nạn cửa quyền, tham nhũng đương thời của VC nên chắc chắn “Việt kiều” sẽ gặp vô vàn rắc rối, khó khăn và tốn kém khi giải quyết vấn đề tạm trú.

5.- Các con em của người Việt hải ngoại , vì đã quen với lối sống tự do, dân chủ tại các nước Âu Mỹ, khi đi Việt Nam đột nhiên trở thành “công dân” Việt Nam, chưa thích ứng được với lề lối sống “ăn gian nói dối”, hay thói quen “nhìn trước ngó sau” khi nói năng như người trong nước nên dễ có những lời nói, hành động tự do, do đó rất dễ bị qui chụp có “hành vi vi phạm luật pháp”, lúc đó chẳng những các cháu bị rắc rối mà cả cha mẹ hay thân nhân còn bị vạ lây. Ngoài ra các cháu có thể bị rắc rối về “Luật Nghĩa Vụ Quân Sự” Việt Nam một khi các cháu tự nguyện trở thành công dân nước CHXHCNVN! ( Xin xem bài “Rắc rối về Song Tịch” chỉ dẫn ở trên) .

6.- Như trên đã trình bày, những người Việt tại hải ngoại nào đã được Hà Nội cấp Giấy miễn Visa tức đã minh nhiên chấp nhận mình là “công dân” Việt Nam và từ chối tư cách công dân của nước đang cư trú, do đó sau khi xuất cảnh để đi Việt Nam hay bất cứ nước nào khác, người đó có thể bị rắc rối khi muốn trở về lại quốc gia mà mình đã cư trú trước khi xuất cảnh. Đây là một điều hết sức tai hại mà tất cả người Việt hải ngoại đều không muốn gặp phải.

7.- Về việc xác nhận nguồn gốc Việt Nam của người Việt hải ngoại, qui chế “Miễn Visa có qui định: “Trong trường hợp không có giấy tờ gì chứng minh mình là người Việt Nam thì người đứng đơn có thể nhờ bảo lãnh bởi một hội đoàn của người Việt tại nơi đang cư trú hoặc được một công dân Việt Nam bảo lãnh” . Vấn đề được đặt ra ở đây là “Hội đoàn” nào của người Việt tại hải ngoại được các tòa Đại sứ hay tòa Tổng lãnh sự của Việt cộng công nhận là “có tư cách” để bảo lãnh? Câu trả lời rất rõ ràng là chỉ những “Hội đoàn” do VC dựng lên tại hải ngoại mới được công nhận “tư cách” đó mà thôi. Giả sử một “Việt kiều” liên hệ với “Hội đoàn” đó để xin bảo lãnh thì người đó sau nầy sẽ bị Cộng Đồng người Việt Quốc gia tại hải ngoại đối đãi ra sao? (Đây rõ là một đòn phép nhằm lũng đoạn Cộng Đồng và chia rẽ bà con ta với nhau!)


Như vậy một khi “Việt kiều” làm đơn xin miễn Visa nhập cảnh vào Việt Nam là chấp nhận giao toàn bộ “sinh mạng chính trị” của mình và gia đình cho chính quyền Hà Nội “xử lý”, nên ngoài một số rắc rối liên quan đến vấn đề luật pháp mà “Việt kiều” sẽ bị chi phối bởi “Luật Quốc Tịch Việt Nam”, họ còn bị những cơ quan hữu trách của Cộng sản Việt Nam gây thêm những phiền hà, thiệt hại sau đây:

1.- Có thể bị công an tại các “cửa khẩu” quốc tế như Sài Gòn, Nội Bài, Đà Nẳng từ chối không cho nhập cảnh mà không cần nêu lý do. Trong trường hợp nầy các “Việt kiều” nạn nhân sẽ bị giữ lại tại phòng an ninh của phi trường và bị trục xuất khỏi nước Việt Nam bằng phương tiện tự lo liệu (tức phải bỏ tiền túi mua vé máy bay trở về nơi định cư) mà không có quyền khiếu nại với bất cứ cơ quan hữu trách nào (vì giấy “miễn thị thực” cho phép người mang giấy nầy được nhập cảnh bất cứ lúc nào trong vòng 5 năm mà không cần các tòa Đại sứ hay tòa Tổng lãnh sự cứu xét về vấn đề “ hành vi chính trị”hiện hành một cách kỷ càng như khi nộp đơn xin cấp Visa đi Việt Nam trong từng lần riêng biệt và vì nạn nhân được xem là “công dân” của nước CHXHCNVN nên cơ quan công quyền có toàn quyền “xử lý” đối với họ).

2.- Có thể bị cơ quan an ninh địa phương hạch hỏi, truy vấn về các hành vi mà “Việt kiều” đó đã làm trong quá khứ ở tại nước họ định cư, thậm chí có thể bị bắt giam mà những nạn nhân nầy không thể nhờ tòa Đại sứ hay toà Tổng lãnh sự của nước mình định cư can thiệp được vì mình đã tự ý từ bỏ tư cách công dân của nước sở tại.

3.- Khi nộp đơn xin miễn Visa, người đứng đơn phải nộp Passport (Giấy Thông Hành) của nước sở tại cấp cho người đó (nếu đã nhập quốc tịch) cho tòa Đại sứ hay tòa Tổng lãnh sự không phải trong thời gian 7 ngày như qui định mà có thể bị giữ lại nhiều tháng để cơ quan hữu trách “nghiên cứu”. Trong trường hợp nầy nếu bị cơ quan hữu trách của VC không trả lại thì cũng không biết làm sao khiếu nại và khiếu nại với ai? (Vấn đề nầy sẽ được đề cập đến sau).

4.- Vì Passport bị tòa Đại sứ hay tòa Tổng lãnh sự của Việt cộng giữ lại một thời gian khá lâu để “nghiên cứu” nên khi thấy một số Passport nào đó hữu dụng cho vấn đề tình báo hay phản gián, Việt cộng có thể dựa vào những Passport này để làm những Passport giả hầu sử dụng khi cần. Nếu người nào không may bị rơi vào trường hợp nầy chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối về sau.

Trên đây chỉ là một số những tai hại rõ ràng mà người mang giấy “Miễn thị thực” để đi Việt Nam phải gánh chịu, chưa kể những rắc rối phát sinh do khả năng “vận dụng” của các viên chức có thẩm quyền liên hệ sẽ áp đặt lên bản thân và quyền lợi của những “Việt kiều” nầy một khi họ minh nhiên từ bỏ quyền công dân của nước sở tại và tự nguyện chấp nhận trở thành “công dân” nước CHXHCNVN. Đây là một điều có xác xuất xảy ra rất cao, vì như ta đã biết, tình trạng luật pháp của Việt Nam rất lôi thôi, luật chỉ viết ra cho có chứ không được áp dụng một cách chặc chẻ và đúng đắn , thêm vào đó “Việt kiều” luôn luôn được giới đương quyền của Việt cộng xem là đối tượng để khai thác Đô la, cho nên họ luôn luôn tìm cách gây khó dễ để “móc túi” .
***
Chúng ta vừa tìm hiểu “mặt sau” của quyết định “Miễn Visa” cho người Việt hải ngoại trên phương diện lý thuyết, bây giờ chúng ta thử xem trên thực tế VC có làm đúng những điều họ đã qui định không?

Trong qui chế “Miễn Visa” có ghi rõ là “ các cơ quan hữu trách phải giải quyết trong vòng 7 ngày cho các đơn xin kể từ ngày nộp đơn”. Theo báo Người Việt loan tin, đã có 2 trường hợp lôi thôi sau đây:

1/- Ông Trương Trọng Kiên sinh sống tại Tiểu bang Washington đã theo đúng thủ tục của Bộ Ngoại Giao VC, làm đơn và gởi đầy đủ các giấy tờ cần thiết cho tòa Tổng lãnh sự tại San Francisco để xin giấy “Miễn thị thực” vào ngày 20/9/2007 nhưng mãi 3 tuần sau vẫn không thấy hồi báo. Ông đã gọi 10 cú điện thoại mà chỉ nghe máy trả lời “lúc thì máy nói đang giờ ăn trưa, lúc thì không có nhân viên rảnh. Tôi muốn để lại lời nhắn cũng không được, máy luôn luôn cúp trước khi tôi để lại lời nhắn”. Ông lại gởi thêm 3 email vẫn “biệt vô âm tín”.

2/- Một “Việt kiều” tại Pháp không nêu tên đã gặp khó khăn với tòa Đại sứ VC tại Paris. Một phụ nữ nộp hồ sơ xin miễn Visa cho cả gia đình gồm 3 người: Hai vợ chồng và đứa con gái 6 tuổi. Chị gởi đầy đủ giấy tờ theo như qui định cho tòa Đại sứ Việt cộng tại Paris ngày 8/9/2007 bằng thư bảo đảm, kèm theo một ngân phiếu 30 Euros và một phong bì có dán tem sẵn. Gần một tháng sau chị vẫn không nhận được bất cứ thông tin nào từ tòa Đại sứ VC tại Pháp. Chị cho biết “hàng ngày tôi gọi điện thoại cho tòa Đại sứ, cả 4 số khác nhau, lần nào điện thoại cũng reo nhưng không có người trả lời., có lúc điện thoại reo lâu quá có người đến nhắc máy lên rồi cúp ngay để điện thoại khỏi reo nữa”, nên chị đành nhờ báo Người Việt loan tải để đánh động dư luận!

Đó là cách làm việc của các tòa Đại sứ Việt cộng. Ngay cả điều đơn giản là thời hạn xét cấp giấy “Miễn thị thực” VC vẫn không giữ lời mà cũng không cho ai tiếp xúc để thông báo lý do bị chậm trể nói gì đến những vấn đề rắc rối có liên quan đến “an ninh chính tri” (một loại lý do mà VC có thể áp đặt lên đầu bất cứ người Việt tỵ nạn Cộng sản nào đang định cư tại hải ngoại).

Nói tóm lại, Hà Nội tung ra quyết định “Miễn thị thực cho Việt kiều” chỉ nhằm mục đích thu lợi tối đa về cho chúng:

- Truớc hết gia tăng nổ lực nhằm đẩy mạnh việc thực thi Nghị Quyết 36 của Bộ Chính Trị (theo lời của ông Lê Hưng Quốc trưng dẫn ở trên) mà từ lâu chúng không thực hiện được do sự phản ứng tẩy chay của người Việt tỵ nạn CS. Cũng qua quyết định “dụ khị” nầy VC có thêm điều kiện để phân loại “Việt kiều”, “nắm” chắc hơn “khúc ruột ngàn dặm” để dễ bề khống chế!

- Thứ đến là để có toàn quyền “xử lý” người Việt tỵ nạn Cộng sản một khi những người nầy chịu đi Việt Nam bằng phương cách “chui vào rọ” của Hà Nội!

- Cuối cùng nhằm dụ hoặc những phần tử nhẹ dạ, cả tin nhằm thu hút thêm người đi Việt Nam để mang thật nhiều tiền Đô về cho chúng xài. Theo lời phát biểu của Dân Biểu Trần Thái Văn thì các cơ quan hữu trách của Hoa Kỳ xác nhận rằng mỗi năm người Việt tỵ nạn Cộng sản gởi về nước 6 TỶ ĐÔ LA theo đường chính thức. Nếu tính luôn cả những dịch vụ gởi chui và số tiền đích thân “Việt kiều” mang về nước thì số tiền có thể lên đến 10 TỶ ĐÔ LA! Một con số khủng khiếp! Chúng ta cũng cần biết thêm rằng GDP (Tổng thu nhập quốc gia) của CSVN hằng năm khoảng 60 tỷ Đô la, nếu chỉ tính số tiền gởi theo đường dây gởi chính thức mà thôi thì hàng năm NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN CỘNG SẢN ĐÃ GỞI VỀ CHO NHÀ NƯỚC CỘNG SẢN VIỆT NAM (thông qua thân nhân) MỘT SỐ TIỀN LÀ 10%, NẾU TÍNH CẢ SỐ TIỀN GỞI CHUI THÌ SỐ TIỀN ĐÓ LÊN ĐẾN TRÊN 16% GDP! Trong khi đó, theo sự loan tải của Hà Nội thì mức phát triển kinh tế hàng năm của Việt Nam là 8.3%, NGHĨA LÀ ÍT HƠN TỶ LỆ TIỀN ĐÔ DO NGƯỜI VIỆT TẠI HẢI NGOẠI GỞI VỀ THEO ĐƯỜNG CHÍNH THỨC LÀ 1.7 % CHƯA NÓI ĐẾN SỐ TIỀN ĐÔ ĐƯỢC GỞI CHUI! Nói một cách khác là người Việt hải ngoại đã giúp CSVN phát triển kinh tế hàng năm là 8.3%, số còn lại để “lì xì” cho các quan chức VC hay đóng góp vào ngân khoảng để Hà Nội thực thi Nghị Quyết 36 chống lại người Việt Tỵ nan Cộng sản! Một nghịch lý mà chúng ta đang làm hàng năm, đó là chưa kể những “công tác từ thiện” mà các Hội đoàn người Việt đã xin phép chính quyền CSVN để được cán đáng các gánh nặng thay cho VC, lo chăm sóc những người nghèo khó, già yếu, bệnh hoạn, tật nguyền …hầu tạo điều kiện giúp bọn đảng viên cộng sản cao cấp cắt xén những khoảng tiền viện trợ nhân đạo khổng lồ để ăn chơi phung phí vô tội vạ và rảnh tay tăng cường ĐÀN ÁP DÂN OAN mà vẫn được quốc tế đánh giá là BIẾT LO CHO DÂN, CÓ NHIỀU TIẾN BỘ TRONG LÃNH VỰC CẢI TIẾN DÂN SINH! Ngoài ra chúng ta còn nhiệt tình quyên góp, gởi tiền về Việt Nam để xây dựng, tu sửa nhà thờ, tu viện, chùa chiền, miếu mạo… thật to lớn khang trang, để giúp VC TUYÊN TRUYỀN VỚI THẾ GIỚI RẰNG TẠI VIỆT NAM TÌNH TRẠNG TỰ DO TÍN NGƯỠNG, TỰ DO TÔN GIÁO ĐÃ ĐƯỢC CẢI THIỆN RẤT NHIỀU VÀ ĐÃ ĐẠT ĐƯỢC NHỮNG TIẾN BỘ RẤT ĐÁNG KHEN NGỢI!

Trong chủ trương ru ngủ “khúc ruột xa ngàn đặm” của Bộ Chính Trị, từ lâu Việt cộng đã không ngớt kêu gọi người Việt hải ngoại hãy “quên quá khứ để chung tay xây dựng quê hương Việt nam cho giàu đẹp, phú cường, cho nhân dân Việt Nam được có một đời sống ấm no hạnh phúc(sic!)”, với bản chất nhân đạo và bản tính dễ quên của người Việt Quốc gia, chủ trương vuốt ve “Việt kiều” nói trên đã đem lại hiệu quả khá cao. Chẳng những số người đi Việt Nam để du hí ngày càng đông, số tiền gởi về Việt Nam ngày càng tăng mà người Việt tỵ nạn Cộng sản còn xiêu lòng, tin tưởng rằng VC đã đối đãi với chúng ta trong tình “đồng bào”. Để biết thực chất VC đối đãi với “Việt kiều” ra sao, chúng tôi xin giới thiệu với quí vị 2 đoạn văn: Một do một nhà văn trong nước viết và một do một “Việt kiều” về thăm quê hương ghi lại để quí vị tiện đánh giá!

Nhà văn Đỗ Hoàng Diệu, trong truyện ngắn “Vu Qui”, để một “Việt kiều” đã xa xứ 25 năm, không còn hiểu được một số lớn từ của đồng bào trong nước dùng, về Việt nam để tìm người yêu đã trả lời người tình, và suy nghĩ của một cô gái Việt Nam đương thời. Cô gái Hà nội (?), người yêu của anh chàng “Việt kiều” kia đã hỏi chàng tại sao anh về Việt Nam. Chàng trả lời “Về để tìm lại tuổi thơ, để làm lại những gì đã mất. Anh tin anh làm được vì xứ nầy vẫn còn nhiều người như em”. Cô gái suy nghĩ: “Tôi thở dài nhìn chàng. Chàng quả thật ngây thơ. Chẳng thể nào chàng tìm lại được những thứ đã mất bằng sự cả tin và ngây thơ như vậy. Bao nhiêu cạm bẩy, bao nhiêu chông mìn, bao nhiêu kẻm gai dựng nên những thù hằn ngăn cách còn nằm sâu, nắm giữ mảnh đất mẹ của chàng. Có cực nhọc làm ra bao nhiêu tiền để mang về, bức tường đó vẫn không phá bỏ được, lòng lại dầy thêm thương tích…”. Đỗ Hoàng Diệu là một nhà văn nữ đang được mến mộ trong nước hiện nay. Cô có can đảm dám viết lên những nhận xét rất tinh tế và sâu sắc về hiện tình xã hội, tâm lý dân chúng . Đỗ Hoàng Diệu chưa đầy 30 tuổi (27 tuổi), tức thế hệ sinh sau khi cuộc chiến tranh Việt Nam kết thúc, không còn bị áp lực phải căm thù “Mỹ Ngụy”, thế mà nhà văn nầy đã đặt vào miệng một nhân vật nữ đang yêu những nhận định thật phủ phàng, còn nhuốm màu thù hận thế ấy, thử hỏi những người CSVN đang cầm quyền, đang chủ trương “bỏ điều 4 Hiến pháp là tự sát”, đang hoạch định chính sách “mắn” “Việt kiều” ….sẽ nghĩ gì về chúng ta? Liệu họ có thực sự muốn “xóa bỏ quá khứ” không hay chỉ muốn “vắt chanh bỏ vỏ” “Việt kiều”?

Một dẫn chứng nữa được trích trong nhật ký của nữ tài tử Kiều Chinh trong chuyến về thăm Việt Nam năm 1995, nhân dịp khánh thành ngôi trường mà Kiều Chinh là đồng chủ tịch của Hội thiện nguyện xây tặng cho các cháu học sinh tại Quảng Trị. Xin trích như sau; “ Ngày 26 tháng 4 (1995) . “Tôi đứng trước căn nhà. Đó là một ngôi biệt thự cạnh trường đua Phú Thọ. Tôi tần ngần bấm chuông. Người chủ nhà bước ra. Tôi bảo với ông tôi vốn là chủ căn nhà nầy từ trước 75, hiện định cư tại Hoa Kỳ và vừa về thăm quê hương. Tôi xin được vào nhà trong dăm bảy phút để tìm lại những kỷ niệm cũ. Sau khi nghe, người chủ nhà mới đóng sầm cửa trước mặt tôi”. Đây là thái độ của một đảng viên cộng sản cao cấp, hẳn đã lập được nhiều công trạng với “cách mạng” nên được cấp cho một căn biệt thự tịch thu của bọn tay sai đế quốc Mỹ đã chạy ra nước ngoài. Thái độ đóng sầm cửa trước mặt một “Việt kiều” về thăm quê hương - Dù đó chỉ là một nghệ sĩ chứ không phải thành phần “ác ôn” thuộc Quân, Công, Cán, Chính VNCH – đã nói lên được những gì mà Hà Nội cố che dấu sau những lời “mật ngọt” đầy giả trá. Thực chất CSVN chỉ nhằm mục đích duy nhất là khai thác tiềm năng của “Việt kiều” để củng cố chế độ và để duy trì mãi mãi quyền lực trong tay tập đoàn đảng viên đảng CSVN!

Để mô tả hiện tượng VC bòn rút Đô La của người Việt tỵ nạn Cộng sản, báo chí thường dùng hình ảnh “CON BÒ SỮA” để ví chúng ta, nhưng theo tôi, nếu là “con bò sữa” thì chủ nhân phải nuôi nấng chăm sóc cho “bò sữa” thật chu đáo mới có nhiều sữa để vắt, đằng nầy Việt cộng đã chẳng những không tốn công nuôi nấng, chăm sóc cho “bò” mà lại còn tước đoạt tất cả từ tài sản đến quyền làm người, rồi hoặc bỏ tù hoặc ngược đãi, thậm chí còn xua đuổi họ ra biển Đông hay vào rừng sâu nước độc để mặc họ tự tìm lấy cái sống trong cái chết! Những người may mắn sống sót sau bao nhiêu khổ ải, hiểm nguy… đến được bến bờ Tự Do, rồi cật lực lo làm ăn, dành dụm để trở thành một lực lượng có khả năng tài chánh lớn lao và có một tiềm lực đáng kể về nhiều phương diện, lúc bấy giờ CSVN chỉ cần vài lời đầu môi chót lưỡi để ve vuốt “Việt kiều” là có thể yên tâm “vắt sữa”! Hình như những tay cầm quyền tại Việt Nam hiện nay đánh giá người Việt tỵ nạn Cộng sản đang định cư tại hải ngoại chỉ là “một thứ sinh vật có trái tim quá lớn, lại có cái đầu quá nhỏ, điều đáng thương là trong cái đầu nhỏ xíu ấy “bộ nhớ” hình như đã bị hủy hoại gần hết!” do đó họ đã hoạch định sách lược ban bố ân sủng cho “Việt kiều” qua định chế “MIỄN VISA”! Đây là một “tin vui” hay một cái bẩy xin nhường cho quí vị tự kết luận!

Charlotte, Mùa Tạ ơn 2007

Kim Khôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét