Hai Con Người, nhưng chỉ Một tấm lòng,dù kẻ Dương Gian,người Âm cảnh.
Một bi thương,Một hùng tráng.,,,,,,
Hai bài XƯỚNG,HỌA thật tuyệt diệu vô cùng.
Xin giới thiệu với tất cả những người ghé đến Blog Khóa 3, Cựu SVSQ Trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị ĐÀ LẠT.
LỜI NGƯỜI DƯỚI MỘ
( Bài họa : NT2 Lê Tấn Dương)
Tao chết đớn đau nửa chừng cuộc chiến.
Bỏ lại sau lưng những chuyện bi thương
Đành làm bóng ma nhìn theo vận nước
Phù trợ tụi mầy gió núi đồi sương.
Mầy nói “tao hơn” vì tao đã chết
Đã hưởng lễ nghi - Tao đếch có cần
Sống phải hiên ngang, chết không hối tiếc
Trả súng cho tao, mầy chịu hay không ?
Tao chết lần 2, từ ngày nước mất .
Chuyện thật đau thương, đâu phải khôi hài
Mồ mả anh em - thêm lần sỉ nhục
Chúng phá, san bằng từ đó đến nay.
Thôi trách làm chi đám người cuốn gói
Thà chết vô danh, bảo vệ màu cờ
Mộ phần tụi tao ba chìm bảy nổi
Tưởng chết là yên - Ôi chuyện nằm mơ !
Tao vẫn nguyện cầu đàn con của Mẹ
Bảo vệ non sông - Tiếp bước Ông Cha
Vẫn nhớ thương mầy, những thằng chưa chết
Quê hương chờ mầy với cả thiết tha.
LỜI TRƯỚC NGHĨATRANG
( Thơ Trạch Gầm )
Tao sống đến ngày cuối cùng cuộc chiến
Được cái hơn mầy, nhìn thấy đau thương
Đành làm người ngu đổ thừa vận nước
Uổng cả tháng ngày gối đá nằm sương
Mầy đã hơn tao vì mầy đã chết
Hưởng chút lễ nghi, hưởng chút ân cần
Có được người thân cho lời nuối tiếc
Còn tao bây giờ, sống cũng như không.
Mầy có tin không, quê hương đã mất
Giữa lúc bọn tao nguyên vẹn hình hài
Đâu thuở quân trường, đâu thời huấn nhục
Để nhận lấy ngày khốn nạn hôm nay
Một lũ đàn anh tan hàng cuốn gói
Bỏ mặc bọn tao đứng khóc dưới cờ
Món nợ tang bồng, bao giờ trả nổi
Mất cả sơn hà, cứ tưởng như mơ
Giờ chẳng dám nhìn ngay vào mắt Mẹ
Cũng chẳng đủ lời tâm sự cùng Cha
Đành đến thăm mầy những thằng đã chết
Ngày…quê hương còn lắm nổi thiết tha.
( Bài họa : NT2 Lê Tấn Dương)
Tao chết đớn đau nửa chừng cuộc chiến.
Bỏ lại sau lưng những chuyện bi thương
Đành làm bóng ma nhìn theo vận nước
Phù trợ tụi mầy gió núi đồi sương.
Mầy nói “tao hơn” vì tao đã chết
Đã hưởng lễ nghi - Tao đếch có cần
Sống phải hiên ngang, chết không hối tiếc
Trả súng cho tao, mầy chịu hay không ?
Tao chết lần 2, từ ngày nước mất .
Chuyện thật đau thương, đâu phải khôi hài
Mồ mả anh em - thêm lần sỉ nhục
Chúng phá, san bằng từ đó đến nay.
Thôi trách làm chi đám người cuốn gói
Thà chết vô danh, bảo vệ màu cờ
Mộ phần tụi tao ba chìm bảy nổi
Tưởng chết là yên - Ôi chuyện nằm mơ !
Tao vẫn nguyện cầu đàn con của Mẹ
Bảo vệ non sông - Tiếp bước Ông Cha
Vẫn nhớ thương mầy, những thằng chưa chết
Quê hương chờ mầy với cả thiết tha.
LỜI TRƯỚC NGHĨATRANG
( Thơ Trạch Gầm )
Tao sống đến ngày cuối cùng cuộc chiến
Được cái hơn mầy, nhìn thấy đau thương
Đành làm người ngu đổ thừa vận nước
Uổng cả tháng ngày gối đá nằm sương
Mầy đã hơn tao vì mầy đã chết
Hưởng chút lễ nghi, hưởng chút ân cần
Có được người thân cho lời nuối tiếc
Còn tao bây giờ, sống cũng như không.
Mầy có tin không, quê hương đã mất
Giữa lúc bọn tao nguyên vẹn hình hài
Đâu thuở quân trường, đâu thời huấn nhục
Để nhận lấy ngày khốn nạn hôm nay
Một lũ đàn anh tan hàng cuốn gói
Bỏ mặc bọn tao đứng khóc dưới cờ
Món nợ tang bồng, bao giờ trả nổi
Mất cả sơn hà, cứ tưởng như mơ
Giờ chẳng dám nhìn ngay vào mắt Mẹ
Cũng chẳng đủ lời tâm sự cùng Cha
Đành đến thăm mầy những thằng đã chết
Ngày…quê hương còn lắm nổi thiết tha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét