Thăm Chương
Tr ời Cali chưa sáng.Tôi nằm im. mưa dầm.Dậy mở hé cửa khách sạn, nhìn ra ngoài.Mưa rơi đều hột,yên tịnh.Gió lạnh bên ngoài ùa vào.Tôi cảm thấy lạnh .Tin Chương giải phẩu ,có khả năng bi liệt.Tôi xúc động . nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của nó.. Khó khăn giờ lại càng thêm khó khăn.’’M ôt con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ’’.
Hôm qua tôi có gọi cho Khoa và Chị Yến ,nên biết hôm nay các bạn Nam Cali tổ chức đi thăm Chương.Tôi quyết định sắp sếp việc riêng, để tháp tùng Nam Cali . Tôi gọi phone cho Đông . Vợ chồng Đông tưởng tôi từ Las vegas gọi . Vòng vo….tôi nói đang ở Cali.Nó hỏi địa chỉ ,hẹn gặp ở khách sạn, mời cùng đi ăn sáng.
Trời có lúc mưa, lúc tạnh.Tôi lái xe vòng khu Sài gòn nhỏ.Mua sắm ít đồ cho các em tôi.Nhìn cảnh vật.Tôi nhớ đến những người bạn mới năm nào về đây họp mặt,lang thang ,vất vưỡng ở chốn này.Tôi lái xe di tìm nhà Khoa dưới cơn mưa. Đi lạc vài lần nên tôi không tìm vì nghĩ mấy giờ đồng hồ nửa sẻ gặp , cũng không tìm ra được Tượng Đài Việt Mỹ.Trí nhớ cuả tôi dạo này kém cỏi.Khi lo lắng việc gì thì mọi chuyện đều quên.Chạy xe ngược suôi suôi ngược đâu đâu cũng cửa hàng có những tấm bảng Việt Ngữ .Lối trang trí vừa Mỹ ,Tàu ,Việt. khắp mấy đường phố,Duy chỉ còn âm tiếng Việt thoáng nghe khắp đường phố.Trời đang mưa dầm.Không biết Đông đi tới đâu rồi.Nhớ hôm qua lái xe dầm mưa xuống phố Tàu Los Tôi cảm nhận đưọc tấm long vợ Chồng Đông với bạn bè Trời vẫn mưa, tôi có cái háo hức gặp lại những khuôn mặt than thương .Nôn nóng muốn nhìn thấy Chương.Thình lình tiếng điên thoại reo .Vợ tôi nghe phone : Long dặn tôi trở về Khách sạn chờ Đông Tới nhà Danh.Con đường Brookhurst đang sửa chỉ còn có một lối chạy .Tôi men theo để chạy suốt dọc đường,Nào đây tiêm phở,kia cửa hang bánh cuốn ,nhà hang nơi chúng tôi họp mặt.Nhớ ơi lá nhớ.Tiếng nói cười huyên thiên của Chị ,các em tôi ở trên xe dục tôi phải lái xe cẩn thận hơn trên đường về khách sạn.
Vợ chồng Đông gọi diên thoại báo sắp tới . Chuẩn bị là đi ngay.Nghe tiếng xe .Tôi mở cừa ngó dáo dác . Đông từ xe vôi chạy nhanh tránh mưa ươt để vào hành lang.Chi Đông không quên dù mưa gió cũng ra vườn hái cho bằng được vài trái ổi cho vợ tôi.
Tôi chạy theo sau xe Đông để tới nhà Danh.Mưa cũng có lúc tạnh.Chứ mưa hoài nhìn mà buồn chết đi được.Vừa đâu Xe vợ chồng Danh đã đón sẵn ở cửa. Gia đình Danh lần lượt bị cúm mà Danh là người sau cùng.Nhìn sắc mặt Danh đỏ au .Nên không cùng đi ăn trưa. Chị Danh vừa hết bịnh.sắc mặt còn Xanh .Nhưng đã chuẫn bị sẵn sang đi thăm Chương.Vợ Chồng Long Yến đã chờ sẵn ngoài cửa.cùng chúng tôi lấy xe đi qua cửa hang buffet trước mặt nhà Danh.Gặp tôi chị Yến bảo :’’:thực hiên lời hứa mời anh tối nay ăn lẩu Dê.’’Tôi cười toe toét ,sung sướng.Rời khỏi nhà Danh tưởng như hơi ấm của bạn bè họp mặt ở đây theo tôi ra ngoài.
Bửa Buffet trưa nay.vợ chồng Đông trả tiền.Tôi chỉ có việc ăn cho có lời .Môt lúc sau thì Niên Trưởng Vỹ tới cùng Khoa ,Dũng.vừa ăn chúng tôi bàn chuyện về Chương.Riêng tôi thì Chương.hằng ngày không đưa rước các con đi học và vợ đi làm.Nay nằm đó không biết sẻ ra sao.?Tôi có hỏi Khoa thì mấy bửa rày con Chuơng cũng đã lái thử.Tôi yên tâm,khi Chương còn khỏe Chương có nói di tìm chiếc xe củ mua cho con để đi hoc với cái quan niêm sống giãn di yên phân của nó .Tôi cùng Long đi xe vợ chồng Đông.Xe kia Dũng,Khoa Niên trưởng Vỹ.Trời lại mưa rắc rắc.Chị Danh sợ đi đường xa trời mưa ,về bịnh trở lại ,đang lúc sức khẻo yếu nên gởi lời thăm Chương . Đường đi tới Bênh Viện ờ Los Angeles chỉ có Dũng biết nên Đông chạy bám theo xe Dũng..Bắt đầu lên xa lộ trời mưa như trút.Lái xe trời mưa với những con đường lạ, cả tiếng đồng hồ mới tìm ra dươc binh viện.Xuống hầm đậu bọn tôi lớ ngớ mải mới tìm được chổ đậu.Bãi đậu xe vắng heo chỉ có bọn tôi mà thôi.Tìm mải mới thấy thang máy vào bệnh viện.Theo Dũng bọn tôi vào lầu sáu.Eo ôi ờ đây sao im lặng quá.Không một bóng người.Bông đùa ghẹo Dũng và chúng tôi trờ lại lầu một .Khi đó Khoa gọi Phone cho con Chương ra đón..Xuống tới lầu một, chổ cung cấp tin tức, không có nhân viên nào ngồi đó cả.Dũng đôn đáo tìm người hỏi thăm .Bọn tôi rời khỏi tòa nhà này,chạy vôị qua toà lầu khác mà ngoài thì đang mưa nhỏ.
Vừa vào tới toà nhà bịnh Viện, con gái Chương ra đón .Mổi người mổt câu cháu chẳng kịp trả lời,.Cháu trông nhỏ con nhưng lanh lẹ ,Nói vào Micro bên cạnh cửa để nhân viên Bệnh Viện mở . Bọn tôi theo cháu ùa vào thăm Chương.
Chương nằm trong căn phòng nhỏ chứa đầy dụng cụ,,máy .Khuôn mặt trông to trên đầu dán vết băng.Mình đắp mền trắng phần bên tay trái không thấy cựa quậy.Khoa Đại diện tới sát bên giường nói với Chương .Chương có lẻ biết .Tay phải nắm chặt tay Khoa.Bằng giọng từ tốn trầm buồn .Khoa đại diên K3 nói rỏ ngọn ngành và trao số tiền cho con gái Lớn của Chương .Cháu nói lời cám ơn và trao lại số quà trong thiệp Giáng Sinh này cho mẹ.( Vợ Chương đang trên đường từ nhà tới Bệnh Viện).Tối hôm đó ,chị Chương đã gọi phone cho Khoa nhờ KHoa chuyển Lời cám ơn tới K3.Cô y tá tới phòng chỉ cho bọn tôi bốn người vào thăm một lần.
Đợt đầu ,tôi ,vợ chồng Đông ở lại .Vợ chồng Đông thăm trước. Tôi lo chụp tấm hình. Đến lượt tôi .Hai tay tôi nắm tay Chương.Nhưng tay Chương còn nắm chặt hơn tôi .Xúc động quá chì nói dược câu Ngoan đến thăm màyThấy mắt nó cố nhướng lên, miệng muốn mấp máy ,mặt đỏ lên, tôi sợ làm kích xúc nógây nguy hại cho nó. Định nói lời về đã buông tay nó rồi nhưng nó lại nắm chặt trở lại.Tôi rươm rướm nước mắt.Ngôn ngử nào .Lời nói nào có thể khỏa đầy những đau dớn thể xác mà bạn tôi đang chịu.Nhửng lo lắng nào của môt người chồng một người cha nằm bất động trên giường bệnh .Tôi vôi vả lui ra .Trao máy chụp hình cho Dũng . Cùng với Niên Trưởng Vỹ ,Khoa vào thăm..Giây phút ngắn ngủi bên Chương.Tôi ,Vơ chồng Đông Ngồi ở ghế cùng có cảm giác như nhau.
Buổi chiều vẩn mưa.Bọn tôi trở lại bải đậu xe.Loay hoay mải mới tìm đưọc lối thì bị một cái cây chắn , không biết làm sao để ra .Cuối cùng Đông phài lấy Visa quẹt mổt xe hết $11 . Đông theo xe Dũng lên tới xa lộ thi yên tâm không sợ lạc.
Mồi ngưòi đề có một chổ để đi và về.Tôi đang di về một nơi ở tạm.có vợ tôi đang ngóng .Long lo về nhà Đông về nhà con.Trên đường mưa khi lớn khi tạnh.Không khí ảm đạm ,buồn hơn bao giờ. Đất khách quê người.Tôi nghĩ đến hoàn cảnh của Chương đến mình .thân phận con người cuối cùng rồi cũng tìm chổ mà về. Người nằm đó đã vậy.Vợ Chương ,con Chương có đủ sức khỏe ,tinh thần , vật chất mà vượt qua lúc này không ?
TKS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét