Chào Mừng Các Bạn Đã Ghé Thăm . . . . .... K3CTCT

Dịch từ Anh Ngử tới các ngôn ngử khác

Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

Trong mưa bụi bay nhớ Đà Lạt


Trong mưa bụi chiều nay ta nhớ quá!

Cả núi đồi từng một thuở lang thang.

Những sáng mai trong sương sớm mơ màng,

Những chiều xuống có hoa đào trước gió.

Ta lại nhớ thuở nào lòng mở ngỏ,

Đón bao tà áo mộng nắng cao nguyên.

Chân bước qua những buổi chiều nghiêng.

Ta say đắm một khung trời mờ ảo.

Có những chiều bên bờ hồ Than- Thở

Cơn gió về lành lạnh áo xa bay,

Có đôi người hò hẹn níu đôi tay,

Có mắt ngắm có chân đi ngượng ngập.

Và đồi núi có đường lên cao thấp

Đã cùng ta quanh quẩn bóng giai nhân,

Đã cùng ta thơ thẩn biết bao lần

Trong những buổi chiều mây gió lộng.





Và em nữa bên dòng đời mạch sống.

Có bao giờ chợt nhớ bước chân ta.

Trong những sáng những chiều đã về qua,

Trên chiếc cầu Hồ-Xuân –Hương mấy nhịp.

Em xa quá ta theo hoài chẳng kịp.

Bên bờ hồ hàng thông vẫn reo vui.

Ta nhìn theo tà áo thoáng ngậm ngùi.

Em dần khuất bên tháp chuông màu trắng.

Trong giáo đường ta mãi mê đứng lặng.

Em cúi đầu nho nhỏ lời thánh ca.

Cầu nguyện cho đời hay cũng ru ta.

Mà thỉnh thoảng em nhìn ta mắt chớp.

Khi bước ra giữa hàng hàng lớp lớp,

Ta tìm em mà chẳng thấy nơi đâu!

Mưa bụi bay trên thành phố u sầu.

Ta trở lại con đường dài hoang vắng.






Đà Lạt mưa bay chiều phai nắng.

Có thiếu nữ xinh lên xuống vui cười.

Có sặc sở bên chợ hàng hoa tươi.

Có du khách dắt dìu nhau vào mộng.

Có say đắm trong mắt ta lồng lộng,

Chủ nhật buồn trên hè phố bơ vơ,

Trong quán Mê-Kông khói thuốc ơ hờ.

Nhà Thủy-Tạ chênh vênh trên mặt nước.

Ta ngồi đó để lòng còn thấy được,

Cả mùa thu vừa rụng xuống trong ta.

Người đi bên đồi trông cũng thật xa,

Ta vẩn thấy môi cười và mắt biếc.

Ôi ! Cao nguyên thuở nào ta tha thiết,

Yêu núi đồi hàng thông đứng dang tay.

Yêu giai nhân mà nhớ chỉ một ngày.

Yêu tất cả không sao ôm trọn vẹn.

Và trở lại ngày nào ta chẳng hẹn,

Chỉ mơ về Đà -Lạt thoáng hương qua.

Chiều hôm nay lòng chợt thấy xót xa,

Nhớ đồi núi từng lang thang một thuở,

Trong mưa bụi bay chân bước vô bờ.



Hoàng Huy Khánh

( Võ Trọng Cư )

Trích trong’’Chiều Vương ý thơ’’Kim khánh xuất bản.

(Đọc bài thơ này nhớ quá...Những ngày chủ nhật mưa bụi,sương mù bay giăng mù trời Đà Lạt. Bọn mình khoác chiếc áo mưa ,ba bốn đứa khua chân trên phố,lang thang .Giai nhân thoáng hiện trong trời mơ ,Mổi bước chân là một cảnh trí đẹp ảo huyền của thiên nhiên mở ra…Lạc bước giửa  sương mù …TKS )

Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

Xin còn thơm chút hương trần gian

Xin còn thơm chút hương trần gian


● Một mai tóc bạc da mồi

Ba mươi năm nhớ một lời biệt ly

( Ngọc Phi )


1.

Nghe nhạc, đọc thơ thường đưa người ta về những hồi ức ở rất xa trong quá khứ. Thứ cảm gíac có thể làm sống lại cả một quãng đời thanh xuân trai trẻ mấy mươi năm. Hôm trước, trong những giây phút nhàn rỗi hiếm hoi của một ngày bận rộn, tình cờ tôi xem được trên truyền hình đọan phim một ông gìa tóc bạc , một mình trong căn phòng nhỏ, trước mặt ông là chiếc máy điện thọai mở sẵn. Ông từ từ nâng cây đàn violon, mắt nhắm lại, rồi say sưa kéo một bài nhạc tình rất cũ, miệng ư ử hát theo những âm thanh không rõ nét. Phía bên kia của đầu dây điện thọai, một phụ nữ tóc cũng bạc không kém, tay đặt sát ống nghe vào tai, đôi mắt tha thiết theo tiếng nhạc, và rồi bà cũng cất tiếng hát theo giọng vĩ cầm bên kia đầu dây. Họ là hai người tình của nhau từ một thuở nào lâu lắm. Đời chia họ đi hai ngã. Đến lúc tình cờ gặp lại nhau sau khi đã kinh qua mọi đắng cay ngọt bùi của cuộc đời thì họ lại không còn trẻ nữa. Có trẻ chăng chỉ là kỷ niệm về bài hát một thời đánh dấu những ngày họ yêu nhau và tưởng rằng không có gì có thể chia cách được tình yêu của họ. Dầu vậy, cái giây phút mà hai người ở hai không gian khác nhau, mượn đường truyền điện thọai để cùng sống lại với nhau quãng đời thơ mộng ấy, thật tuyệt. Đời người trăm năm, nhưng những khỏanh khắc tuyệt vời ấy, không nhiều và không dài.

Vài ngày sau đó, tôi nhận được CD nhạc của một người bạn nhạc sĩ với 12 bài tình ca chứa đựng trọn vẹn những cảm xúc của một người đã bước đi từ những ngày xanh cho đến những ngày vàng. Cuối đời, bỗng thấy nhớ mối tình tưởng đã lãng quên từ lâu, như hai nhân vật trong đọan phim tôi mới được xem.
Tha thiết một ngày

chờ nhau tóc trắng,
ai biết một ngày
chia nhau nhớ nhung,
ai biết một ngày
mình xa nhau từ đấy.

( Nỗi buồn không thấy – Nhạc: Phạm Chinh Đông )

http://www.t-van.net/nhac/nhacdong.htm


2.

Tháng Hai, trời còn rét ngọt. Không biết có phải vì thế, mà ở phương tây, người ta gọi tháng Hai là tháng của tình yêu, của lễ hội Valentine, của những người yêu nhau, trẻ cũng như gìa. Tôi thóang nghe lao xao các con tôi muốn mẹ chở đi mua thiệp và quà Valentine cho các bạn học cùng lớp. Đám bạn gìa chúng tôi vốn không quen với tập quán mới mẻ này ( dù rất đáng yêu ) nơi xứ người, nhưng món quà của người bạn nhạc sĩ quen biết từ mấy chục năm nay của tôi, đến vào một thời điểm thật thích hợp. CD nhạc mang cái tên như một sự tiếc nuối ( một thời đã qua ) : Chút Hương Trần Gian .


Bắt đầu từ những thác nguồn trăn trở, từ những đồi thông rét mướt trong sương mù Đà lạt, một cuộc tình đã đến và rồi đã đi, sáng ngời nhưng đơn sơ như lá Mimosa, bên con dốc ngày nào còn mượt mà dấu chân tình nhân bé bỏng. Xa lắm rồi, người lang thang góc biển , kẻ chân mây vẫn đôi mắt trông vời .

( Lời Mở Đầu – CD Chút Hương Trần Gian – Giọng đọc : Thọai Anh)


Quả thật, anh bạn tôi mưốn mượn âm thanh và chữ nghĩa để ghi lại những “ tâm tình từ một thời thanh xuân không còn nữa , như một chút hương trần gian vẫn còn mãi thơm tho “ . Đã là một thứ định luật, càng đi dần về phía cuối đường ( đời ), người ta càng ý thức được cái ngắn ngủi , hữu hạn của trần gian. Và vì sợ rằng không còn dịp sống lại những gì đã qua, người ta thường hay ngoái cổ nhìn lại, để tiếc nuối, để ân hận hay để gặm nhắm chút hương vị ngọt ngào của thú đau thương. Người có tâm hồn nghệ sĩ và khả năng trời cho như anh bạn nhạc sĩ của tôi, thì cố gắng biến những riêng tư của mình thành những tác phẩm nghệ thuật cho đời , và cho mai sau thưởng ngọan. Riêng tư thật, nhưng trong đó, vẫn chứa đựng rất nhiều những cái chung . Ai mà không có một thời để yêu, một thời để hối tiếc , và một thời ngồi nhìn quá khứ, trước khi đi vào một thời để . . . chết đang chờ sẵn. Có lẽ vì thế mà âm nhạc, thơ phú luôn luôn có mặt trong mỗi chặng đường đời người ta đi qua. Mỗi hai kẻ yêu nhau đều có một bài nhạc, bài thơ mà khi nhắc đến, nghe lại, họ tưởng chừng như hơi ấm của nhau vẫn còn quanh quẩn đâu đó như thể họ mới vừa chia tay nhau lúc nãy.



Ngày đó                                                                                  
khi ta xa nhau,
đời nghiêng xuống những cơn mưa sầu.
Tình chia trên đôi môi khô
một lần thôi là hết.
Đời đưa ta đi muôn phương,
một hôm giá buốt len trong hồn,
đời chia như trăm con sông

( Ngày của người – nhạc: Phạm Chinh Đông)

Tình yêu thời nào cũng có, vì người ta không thể sống thiếu tình yêu. Tình yêu bao giờ cũng đem lại cả hạnh phúc lẫn khổ đau, vì nếu thiếu một trong hai thứ, thì sẽ chẳng có thứ nào cho ra hồn. Và khi khổ đau nhiều hơn hạnh phúc, người ta gọi đó là cuộc tình buồn. Và, hình như, cuộc tình nào cũng buồn cả. Có nghĩa, “ yêu là đau khổ “, cho nên :

tôi khóc cho người
một cuộc tình buồn.
Con nuớc về xuôi
thôi hết người ơi
yêu đương qua rồi
lòng còn đớn đau.
. . . . . . .
Gom thời gian
cho tôi tiễn người về muộn màng.
Khi xa người
không còn nụ cười
từ đó.
Từ đó
người về bước chân nhọc nhằn
ăn năn lệ đời mưa xuống.

( Tôi khóc dùm người – Nhạc: Phạm chinh Đông)

3.

Nhạc và lời của Phạm chinh Đông ( NT3 Phạm ngọc Hiệp ) mượt mà, nhẹ nhàng, không khúc mắc, không làm dáng. Anh viết nhạc từ lúc chúng tôi còn là những chàng thanh niên ngây thơ tội nghiệp, cầm được bàn tay một cô gái nào đó là người cứ run lên, lòng lâng lâng sung sướng và cảm gíac lâng lâng ấy cứ theo chúng tôi vào những giấc ngủ mộng mị nhiều tuần lễ liền sau đó. Thuở còn học trên quân trường Đại học CTCT ở Đà Lạt, anh đã nổi tiếng với những bài nhạc tình thơ mộng và có thật của riêng anh. Trong lúc chúng tôi bận rộn với những bài vở cho những buổi học văn hóa, hay phờ người sau những buổi học quân sự, thì anh bạn nhạc sĩ của chúng tôi lúc nào cũng khoan thai, nhẹ nhàng như những bài nhạc tình và mối tình của anh, vẫn cây đàn và tập giấy kẻ nhạc. Với Phạm chinh Đông, dường như chỉ có âm nhạc là điều anh quan tâm nhất, sau gia đình , bạn bè và những bổn phận . Và , một đặc điểm nữa ở Phạm Chinh Đông, dù viết nhạc đã hơn 30 năm nay, dù đã trải qua trăm cay ngàn đắng sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, từ những trại cải tạo khủng khiếp đến những vùng kinh tế mới thiếu thốn cực khổ, nhạc của Phạm Chinh Đông vẫn chỉ là nhạc tình. Những than van, buồn bã trong nhạc của anh cũng chỉ là về những mối tình nay đã không còn đất sống trong một thực tại khắc nghiệt. Dường như ở những kẻ nòi tình thì âm nhạc chỉ có một chức năng duy nhất là ca tụng tình yêu, dù đó là tình buồn hay tình vui, tình đau hay tình chất ngất, chứ ít khi có tình thù ( dù bị phụ rẫy , thì cũng nhẹ nhàng “ thôi em đem về đốt hết mai sau “ -Tôi khóc dùm người ) hay tình hận. Nhạc của Phạm chinh Đông được nhiều ca sĩ thu thanh vào Album riêng của họ, nhưng không ai để ý tìm hiểu xem tác gỉa những ca khúc ấy là ai, dù có biết, chắc họ cũng không bận tâm hỏi anh một tiếng, chứ đừng nói gì đến tác quyền. Vậy mà anh bạn nhạc sĩ hiền lành của tôi vẫn không mảy may thắc mắc, than phiền. Với anh, đó không phải là điều anh quan tâm . Vì, theo anh, những tình khúc của mình chỉ là chút hương trần gian, nếu ai đó có lòng yêu mến, đem phổ biến chúng giữa cuộc đời thì cũng là làm công việc anh mong mỏi : mong sao giữ được cái mãi mãi thơm tho của hương trần gian ngắn ngủi.



Một đời thăng trầm chúng mình đã đi qua, cách này hay cách khác mà cách nào cũng hoạn nạn nhiều hơn diễm phúc, khổ đau nhiều hơn vui mừng. Qua đi, qua đi, những cơn mê. Tình này chồng chất lê thê. Được, thua rồi chẳng còn gì. Chỉ còn lại là những kỷ niệm rực rỡ của một thời thanh xuân không bao giờ tìm thấy nữa. Giờ đây, tạm yên thân nơi xứ lạ quê người, cũng là lúc dọn mình đi xuống. Xuống một nơi bình yên nhất của một kiếp nhân sinh phù du.


Và trên con đường buồn bã kia, chỉ có hơi ấm ở hai bên : vợ con và bạn bè ngày cũ.
Cầu xin mọi người giữ mãi ngọn lửa nhỏ nhoi này.
( Phạm Chinh Đông)

4.

Thi ca ( thơ và nhạc) luôn luôn là thứ thực phẩm thượng thừa của trần gian. Nó nâng tâm hồn con người lên đến chỗ trang trọng nhất của cái Đẹp, chỗ trường cửu nhất của cái Hữu hạn. Xưa nay, đã có biết bao “ chàng phiêu lãng ôm đàn tới giữa đời “ (Tà Áo Văn Quân – Nhạc Phạm Duy Nhượng ), biết bao “ con chim đến từ núi lạ, ngứa cổ hát chơi “ ( Lời Thơ Vào tập Gởi Hương – Thơ Xuân Diệu ), vậy mà thứ thực phẩm hảo hạng ấy dường như không bao giờ đủ cho nhu cầu trần thế . Cho nên, CD nhạc Chút Hương Trần Gian của Phạm Chinh Đông , một tập hợp bao ao ước của một đời loay hoay với những con chữ và những nốt nhạc, nay, trước khi thanh thản “ dọn mình đi xuống. Xuống một nơi bình yên nhất của kiếp nhân sinh phù du “ , được anh gời đến bạn bè vào những ngày tháng Hai buốt gía của mùa Đông xứ người, như một đóng góp nhỏ nhoi vào việc cung cấp cho đời thứ thực phẩm hiếm quý, thứ mùi thơm trần gian tuy ngắn ngủi mà dư hương của nó sẽ còn đọng lại mãi mãi đến ngàn sau. Cũng vì thế, lòng tôi tràn ngập hạnh phúc khi ngồi trong căn phòng viết ấm cúng, nhìn ra bên ngòai những lọn tuyết bay đầy bầu trời đêm trắng xóa, với tiếng ca lời nhạc Chút Hương Trần Gian phủ kín không gian. Nhờ vậy, tôi ý thức hơn lúc nào hết rằng trần gian này đáng yêu biết bao, đáng sống biết bao và cũng đáng . . . tiếc nuối biết bao.

Xin được bắt chước những người trẻ tuổi đang hân hoan mừng lễ hội tình yêu , đang tha thiết gởi đến nhau những nụ hoa tình đẹp nhất đời thanh xuân, tôi muốn hòa giọng cùng anh bạn nhạc sĩ thân mến nói lên lời tạ ơn Chút Hương Trần Gian.

Tôi xin tạ ơn,
tôi xin tạ ơn người
cho tôi tình vui
dù phút giây thôi.

( Tạ Ơn Người – Phạm Chinh Đông ).

© T.Vấn 2007

Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Cách làm PPS/Giáo Sư Huỳnh Chiếu Đẳng

Lam Slide Show PPS (sua chua lan thu tám_huong dan tung buoc (Jan-2010).PPS < -- click để download (thay đổi nhiều so với version trước)
Kính thưa quí bạn, PowerPoint Show thường dùng để trình chiếu một số hình ảnh chuyển động kèm theo âm thanh. PPS file được tạo ra bằng software Microsoft Powerpoint. Software nầy nằm trong Microsoft Office. Version hiện nay là Office 2007, nhiều bạn còn dùng Office 2003. Tôi không chuyên môn về việc làm PowerPoint Show đâu. Bất quá tôi dùng kinh nghiệm qua mấy trăm cái slide show tôi đã thực hiện mà viết ra đây vì lâu nay quí bạn email đến hỏi tôi rất nhiều.
Tuy có hình và chữ chuyển động nhưng PPS không phải là một video. Do vậy Powerpoint giới hạn chân tay nhiều khi cần trình bày một chuyện “mỹ thuật” hơn như làm một cái movie viết vào DVD để hát trên TV. Các software làm movie khác có nhiều khả năng hơn Powerpoint. Nhiều bạn đã xem DVD “Ảnh Và Nhạc” của tôi thấy tương tợ như PPS nhưng nó đẹp hơn linh động hơn các slide show PPS tôi đã làm xưa nay rất xa. Ảnh và Nhạc được làm bằng software dùng làm movie như Pinnacle, như Adobe Premier…

Trong đây tôi sẽ hướng dẫn quí bạn :
1. Run PowerPoint 2007 (version 2003 cũng tương tợ).
2. Thêm chữ và cách làm cho chữ chuyển động
3. Thêm hình và cách làm cho hình chuyển động.
4. Thêm ngày giờ tự động, bảo vệ PPS bằng password.
5. Những điều nên tránh...
6. Một thắc mắc xin hỏi :
Tôi có xem nhiều trang PPS do nhiều bạn thực hiện...trong đó có phần :
làm Animation (hình ảnh chạy phía sau khung ảnh TV hay khung cửa ..v..v......Nghĩa là ...xóa
màn ảnh TV hay khung cửa sổ...để thay thế vào Animation hình chạy phia sau để trình bày cho hấp dẫn hơn)


Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

Kinh nghiệm chữa trị computer bị dính Malware

Kinh nghiệm chửa trị computer bị dính malware bất cứ loại nào.

Hôm qua trong khi đọc một trang web máy computer của tôi bị malware chạy vào. Lúc nó chạy vào tôi thấy nhưng ơ hờ không ngăn lại (tôi xài software DUmeter để nhìn xem data ra khỏi máy hay download vào máy). Vài phút sau trên màn ảnh hiện ra một windows với hàng chữ đầu như sau: Windows must restart because DCOM server process … tôi để yên. Đúng một phút sau cái computer close mọi thứ rồi restart. Restart xong thì cái hàng chữ trên lại hiện ra, rồi lại restart, cứ tắt mở tắt mở hoài như vậy. Tôi đang dùng Windows 7 nhưng theo tôi biết Windows XP hay Windows Vista cũng bị y chang.

Việc đầu tiên chúng ta nghĩ ngay là computer bị dính malware rồi. Trong trường hợp nầy thì chắc là không thể dùng software antivirus, hay “anti-bất cứ malware nào” vì máy computer đâu có chịu chạy mà scan.

Có nhiều cách để sửa trong trường hợp nầy, thí dụ như tạm disable cái DCOM đi, nhưng nó nằm ngoài tầm tay đa số, mà làm vậy cũng lâu lắm, với thợ thì nhanh và hiệu nghiệm là cái chánh.

Cách của tôi thường làm giúp bạn bè là tháo cái hard disk ra mang qua máy đang chạy tốt mà scan. Nhưng đây là máy nhà và là cái nhanh nhất trong nhà, tháo mang qua máy chậm hơn thì scan lâu lắm.

Tôi bèn mang cái hard disk cũ chứa Windows Vista ra gắn chung với cái hard disk bị nạn. Boot từ cái hard disk cũ, dùng software “anti-đủ thứ” mà scan. Ở đây tôi dùng cái software nầy:

Cach diet tru malware huu hieu (tung buoc mot v 1).pps ß click để download (cái nầy bị một người than phiền trong 3 ngàn người download, hư máy sao đó)

Kính thưa quí bạn, trong mấy tháng gần đây có năm sáu bằng hữu MTC bị vướng mấy thứ “mắc toi” trên. Khi các bạn ngao du Internet thì nó lần mò vào máy computer. Nó pop-up cái Windows với tên nghe rất “quân tử” vô tình các bạn click bậy vào đó là có chuyện. Một khi nó vào computer rồi thì máy các bạn sẽ dần dần chạy chậm hẳn lại, popup nhiều windows, sau cùng rồi thì đứng máy luôn.


Trong cái slide show nầy tôi sẽ nói về:

1. Về bọn “nguỵ quân tử” nầy.

2. Những phương pháp diệt chúng.

3. Nơi download software chuyên trị (freeware).

4. Cách install software (hướng dẫn từng bước một).

5. Cách dùng software (hướng dẫn từng bước một).

6. Cách phòng ngừa (dầu các bạn chưa bị cũng nên đọc hết).

6. Định nghĩa sơ về virus, malware, adware, spyware, trojan horse, rogue program …

Sau khi scan xong tôi thấy có 3 files bị vướng “virus, malware, adware, spyware, trojan horse, rogue program” chi đó tôi chẳng cần biết bắt hết chúng bỏ vô hồ lô cho xong. Kẹt một cái là có một file quan trọng của Windows bị dính trong đó. Bắt bỏ tù file nầy thì windows sẽ không chạy hay chạy cà giụt chẳng biết. Nhưng để nó thì đâu xài được.

Sau khi nhốt hết 3 files dính malware xong tôi cho boot lại từ hard disk “hư”. Rõ ràng là windows không chịu boot. Tới đây thì đa số chúng ta đành install lại windows, làm vậy mất thì giờ lắm.

Thường tôi làm như sau với Windows XP hay Windows Vista: Copy cái file hư từ hard disk đang chạy tốt mang bỏ vào thay cái file bị dính malware, như vậy thì máy trở lại bình thường ngay.

Nhưng với cái Windows 7 thì mọi chuyện dễ hơn nhiều. Nếu…

Nếu các bạn install Windows 7 từ hard disk mới mua hay hard disk đã format và không còn data nào trong đó, thì Windows 7 sẽ tạo ra một partition đúng 100MB ngoài cái partiton chánh chứa Windows. Cái partition nhỏ xíu nầy lợi hại lắm (100MB là một phần 10 GB, hard disk ngày nay thường xài là 320GB tới 500GB hay 1000GB). Partition nầy dành để sửa chửa lại Windows 7 khi gặp nạn như trên.

Tôi bỏ dĩa Windows 7 nguyên thuỷ (tức bán ngoài tiệm) vào DVD drive boot từ dĩa nguyên thuỷ nầy, sau khi boot xong, click repair windows. Một vài phút sau thôi là mọi chuyện đâu vô đó. Lấy cái DVD ra mở máy lên boot từ hard disk trước đây bị hư, tất cả trở lại bỉnh thường.

Kết luận:

1. Thưa nếu các bạn xài Windows 7 trong tương lai thì theo tôi nên install nó vào hard disk mới hay hard disk cũ đã format bỏ hết data cũ đi. Như vậy Windows 7 mới có thể làm cái partition phụ 100MB vừa kể, để sau nầy có gì trục trặc thì repair cho nhanh.

2. Còn khi máy bị virus malware, chẳng cần tìm biết nó bị loại nào, tháo hard disk ra mang qua máy chạy tốt mà scan cho nhanh.

3. Sau khi máy chạy xong tôi mới tìm ra tên nguỵ quân tử hại người là Superantispyware, tức là một tên nữa mới sinh nằm trong nhóm Nhạc Bất Quân kể trên. Tên nầy tự động download vào computer rồi tự động install rồi tực động restart computer liền liền.

Huỳnh Chiếu Đẳng 9-Dec-09

---------------------

PHÂN ƯU

    Gia dinh Inh xin chan thanh goi nhung loi CAM ON nong am nhat toi tat ca cac Nien truong, cac ban dong khoa cung tat ca cac Anh chi em trong Gia dinh NGUYEN TRAI tren toan THE GIOI da goi phone chia buon, email, da den Hiep dang Thanh le tai Nha Tho Malden (Massachussetts) va da den Doc kinh dang loi CAU NGUYEN tai te xa cua Inh trong ngay Chua nhat (28-3-2010) cho Linh Hon VINCENTE la Cha cua Inh vua ta the tai Tayninh VN ngay 25-3-10.
      Dac biet xin duoc CAM ON Hoang kim Thien cung cac BAN ben VN da goi phone Chia buon va co Nha y den phung dieu BA cua Inh tai Tayninh. Nhung vi duong xa qua xa xoi nen Inh da khuoc tu. Mac du vay, vi qui men gia dinh Inh, cac BAN cung da to chuc Buoi CAU NGUYEN cho BA cua Inh tai Giao Xu NHAN HOA VN...CAM DONG qua giao Thien oi...
      Xin duoc mot lan nua CAM ON tat ca cac Nien truong, cac BAN cung tat ca cac Anh chi em trong gia dinh Nguyen Trai. Cau xin Chua Ban PHUOC LANH cho tat ca cac qui vi. Trong luc boi roi neu co dieu chi thieu sot, xin tat ca bo qua cho...


Inh va gia dinh.


Nhận được tin buồn : Thân Phụ NT3 Nguyễn văn Inh , Cụ Ông :

          VICENTE NGUYỄN VĂN TRỪNG

Đã mãn phần lúc 4 giờ chiều ngày 25 tháng 03 năm 2010
Tại Tây Ninh , VN . Hưởng thọ 93 tuổi .
Toàn thể Gia Đình Nguyễn Trãi hội Đông Bắc chân thành chia buồn
cùng Anh Chị Nguyễn văn Inh , các Cháu và Tang Quyến .

Nguyện Linh Hồn Cụ Ông sớm hưởng an lành trước Nhan Thánh Chúa .

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU

]
Nhan duoc Tin Buon :
Than phu cua Nguyen van Inh : Cu Vincente Nguyen van Trung
vua qua doi o Viet Nam.
Thay mat anh em Khoa Nguyen Trai 3 va gia dinh xin chia buon cung Nguyen van Inh va gia dinh.
Xin cau nguyen cho linh hon Vincente som ve nuoc Chua.
Khoa Nguyen Trai 3


Phân ưu,
Chú Inh à, hay tin Ông Cụ đã mãn phần bên VN.
Ông Cụ ra đi là sự mất mát cho gia đình, tuy nhiên tuổi thọ 93 cũng là phúc cho con cháu đấy, mong Vợ Chồng Inh và mấy cháu bớt u buồn.
Nguyện cầu linh hồn Ông Cụ sớm viên mãn nơi Thiên Đàng.
Thành Kính Phân Ưu.
Diệp Văn Oánh

Anh chi Inh than men:
Xin goi loi chia buon cung Inh va gia dinh. Cau chuc linh hon Cu som duoc ve noi Nuoc Chua.
Minh danh o VN, co can gi cho minh biet nhe.
Hoang Kim Thien

Thành thật chia buồn với gia đình Nguyễn văn Inh , và xin chung lời cầu nguyện để linh hồn cụ ông sớm được hưởng nước thiên đàng .
Nguyễn chí Hiếu .

Kinh bao,
Cac anh em tai que nha nhan duoc tin buon cha cua anh Nguyen Van Inh vua man phan la :
Cu ong Vincente Nguyen Van Tuong
Mat ngay 25/03/2010
Vao luc 16 gio
Tai Tay Ninh
Huong tho 93 tuoi
Tat ca cac anh em NT - K3 to chuc buoi le cau nguyen cho linh hon Vincente tai thanh duong giao xu Nhan Hoa vao luc 19 gio ngay 27/03/2010
Thanh kinh phan uu cung gia dinh anh Nguyen Van Inh.


Vo chong chu Inh than,

Hay tin than phu chu Inh man phan,thanh that chia buon cung vo chong Inh va gia dinh.
Cau nguyen linh hon than phu Inh,som ve nuoc chua.

Vo chong Hoang ket,



Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010

MẸ TRONG LÒNG NGƯỜI ĐI&VÓ CÂU MUÔN DẶM

Vó câu muôn dặm

Mẹ trong lòng người đi


Ðồi cao, cao núi cao
Rừng sâu, sâu rú sâu
Cũng có, có lối leo đường trèo
Ðường treo, treo giữa đèo
Ðường dẫu, dẫu hiểm nghèo
Ðường ta, ta vẫn có lối theo
Ðường lên, lên núi Lam
Ðường sang, sang Thất Sơn
Ðường tới những chiến công ngọn nguồn
Hoành Sơn nghiêng dẫy nằm
Vạn kiếp chốn dung thân
Ðường đưa ta đến với người thương.
Ra đi còn nhớ ngày nao
Nuôi con Mẹ vẫn nguyện cầu
Người sinh ra có nhau
Phải thương nhau mến nhau
Nhưng đã có biết bao phen khổ đau
Giặc xâm lăng nước nhà
Phải cứu lấy đân ta
Thì ta lên núi với Mẹ già
Anh ơi ! Phải lính thì đi
Nơi quê em gìn giữ lời thề
Vườn dâu em đốn sâu
Trẻ thơ khôn lớn mau
Cho chiến sĩ bước theo tiếng Mẹ kêu
Mẹ giơ tay đón chào
Gìn giữ lũ con yêu
Vì yêu, con chiến đấu dài lâụ


Nhung Giong Song Chia Re_ Pham Duy.
Tran Chuc conducting Ngan Khoi Chorus and Orchestra. Arranged for choir & orchestra by Le Van Khoa. DVD: Dem Ngan Khoi_Muoi Nam Luu Niem_Hoi Trung Duong. ngankhoichorus@yahoo.com



Nước đi là nước không về
Chia đôi dòng nước chia lià dòng sông
Chia đôi bên bờ bến lạnh lùng
Cho Ngưu Lang và Chức Nữ ngại ngùng
Chia đôi dòng sông Thương
Nước bên đục bên trong
Nước ân tình đổi thành ra nước căm hờn
Chia sông Gianh phân tranh mộng đồ vương
Chia con sông Bến Hải buồn thương


Nước yên vui từ nguồn
Bỗng gây nên điều buồn
Dòng lệ tuôn thành sông không có linh hồn


Chia anh em vì quên tiếng gia đình
Chia tay chân và cắt đứt ngang mình
Chia thân hình yêu đương
Cắt da thịt chia xương
Trái tim buồn còn hằn in vết thương lòng
Sông tang thương trôi nghiêng nhịp cầu sương
Cho thê lương điếm cỏ Hiền Lương


Nước sông trôi bềnh bồng
Thiếu bao nhiêu mặn nồng
Vì dòng sông, dòng sông chia rẽ đôi đường


Lũ con lạc lối đường xa
Có con nào nhớ Mẹ ta thì về.

( Những dòng sông chia rẽ - Trích : Trường Ca Mẹ Việt Nam – Phạm Duy ).

Gần 40 năm, những lời ca của bài hát còn nguyên vẹn trong trí nhớ đang ngày một còm cõi .
Những ngày tôi còn học ở một quân trường trên thành phố miền cao của đất nước, những ngày tuổi hai mươi đầy ắp những trăn trở về một đất nước tan nát vì chiến tranh, những trăn trở về một tuổi trẻ không có tương lai, không cả quá khứ, và hiện tại thì bị che phủ bởi khói súng nên lúc nào cũng mờ mờ ảo ảo khiến cả một thế hệ chúng tôi cứ mò mẫm như ngươi đi đêm. Vào lính chỉ là một lựa chọn cuối cùng, nếu đó là một sự lựa chọn. Hoặc vì không thể có một lựa chọn nào khác.

Anh ơi phải lính thì đi
Nơi quê em gìn giữ lời thề

( Mẹ trong lòng người đi – Trích : Trường ca Mẹ Việt Nam – Phạm Duy )
Hơn 2 năm theo học ở quân trường ấy là hơn 2 năm chúng tôi sống trong những bài nhạc đại lọai như thế. Những trường ca Mẹ Việt Nam, Con đường cái quan. Những buổi tập dượt văn nghệ hàng đêm trước giờ ôm ba lô ra vọng gác . Những đêm văn nghệ tập thể cuối tuần. Mấy chục giọng hát không chuyên nghiệp nhưng đấy ắp suy tư, hàng đêm hát đuổi theo nhau, hát bè cao , hát bè thấp ,những giọng trầm bổng quyện vào nhau như muốn thổ lộ hết nỗi lòng của một thế hệ vừa bi vừa tráng. Trời lạnh, đêm vắng lặng. Chỉ có tiếng đại bác thỉnh thỏang từ xa vọng về.

Ở giảng đường, những giọng nam trầm vẫn cứ nhả lòng theo lời ca nốt nhạc. Ngay từ những ngày tháng ấy¸tôi đã biết rằng rồi đây những kỷ niệm này sẽ làm buốt lòng mình không ít.

Giờ đây, mỗi khi gặp lại những người bạn cũ , những bài hát năm ấy cứ vang vang trong tâm não. Không nhớ mà vẫn thuộc lòng. Không nghĩ đến mà chúng cứ ùa về. Khói súng không còn mà mắt vẫn cay.


Và lòng nặng trĩu. Nặng vì kỷ niệm, đã đành. Nặng vì nhìn ra bên ngòai, cuộc phân tranh ngày ấy vẫn chưa chấm dứt. Dòng sông chia rẽ vẫn còn đó. Mỗi người một bến bờ, mỗi người một nỗi buồn, riêng mình ôm lấy.

Buổi sáng mùa hạ
những đốm trắng bên ngoài cửa kính
sương bốc lên từ mặt hồ
hay từ núi tỏa xuống
em như một giọt sương
rơi xuống chiếc hồ thăm thẳm
quanh quẩn ngại đường sông

ngày mùa hạ
tiếng chim ríu rít
bay ra từ những bụi cây nhỏ trước cửa
chao ôi sao bỗng nhớ quê nhà
quê hương xa thăm thẳm
như chìm dưới mặt hồ
buổi sáng mùa hạ
em thấy nhớ xót xa
quê hương
có người bảo còn
có người bảo mất
một quê hương
về mà không ở được
gọi là nhà
mà ấm lạnh không chia


em đã trở về nhiều lần
vẫn không nhặt được hết những nắm quá khứ đã rơi vãi
vẫn ngơ ngác với những tương lai đang nhẩy múa trước mặt
quê hương ơi
chiến tranh đi qua rồi, tiếng súng ngưng
nhưng mùi thuốc súng còn ngửi thấy
trên tay chân người lính xưa tàn tạ
mầu xám đen
trên kỷ niệm phế tàn

em đã trở về nhiều lần
những ngôi nhà rất lạ
những đổi thay đến bàng hoàng
những còn lại vẫn xót xa
chiếc áo rách được vá bằng những miếng gấm xanh đỏ
ai mặc vào cũng đóng được vai hề


Quê hương ơi
người đi mang theo quê hương
nhưng sao lạnh lùng đến thế
cứ nhìn nhau mà chẳng thấy thương nhau
mỗi người là một hạt sương
rơi trên những dòng sông khác
cười khóc cho riêng mình


mang nhau ra đi
như cha mang con lên núi
như mẹ mang con ra khơi
cha mẹ chết cả rồi
chẳng còn ai dậy biết yêu nhau


Quê hương có người bảo còn
có người bảo mất
bồng bế nhau ra đi
mỗi người về một nơi
mỗi nhà một cảnh
mỗi thành phố một bạn bè
“mắt xanh trắng đổi nhầm bao khách tục”
muốn chập vào mà phải tách ra

Anh đến chậm từ những trại tù
ai xót thương anh bằng anh tự thương thân
ai nhìn xuống vết thương kiêu hãnh chẩy máu mỗi ngày
anh đi tìm bông băng tự anh cột lại
thỉnh thoảng những tiếng kêu hoan hô, đả đảoùa vào trái tim anh
luồn vào vết thương anh
bật tiếng cười khan
anh tự hôn lên nó

Ôi, đến bao giờ da thịt mới lành!

Buổi sáng mùa hạ
mùa hạ hỗn mang
gió santa ana thổi bàng hoàng
trên từng trang báo
bay tung những con chữ nghiệt ngã
vẫn chẳng giữ được nhau
mỗi người về một ngả


ôi mùa hạ hỗn mang
mang cát vào trong gió
thổi về tận quê hương
có người không còn đất đứng
gió thổi bay mái nhà
thổi mắt ai đầy lệ


Bao nhiêu mùa hạ đã đi qua
ai đem cái áo tay dài cắt đi cho ngắn
cắt cả vào thịt da.
( Mùa hạ hỗn mang _ Trần Mộng Tú 2007 )

Họp Mặt Ngày Xuân

Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

LỜI NGƯỜI DƯỚI MỘ ( bài họa )

Nếu bài xướng LỜi TRƯỚC NGHĨA TRANG của TRẠCH GẦM, nói lên xúc cảm của người Lính sau cuộc chiến đối với bạn đồng ngũ nằm yên dưới lòng đất lạnh. Thì bài họa LỜI NGƯỜI DƯỚI MỘ của NT2 Lê Tấn Dương diễn tả Sự Phẩn Uất của Kẻ Lìa Bỏ Cuộc Chiến Nửa Chừng ,không thể tiếp tục cùng bạn đồng ngũ chiến đấu cho Lý Tưởng Tự Do.
Hai Con Người, nhưng chỉ Một tấm lòng,dù kẻ Dương Gian,người Âm cảnh.
Một bi thương,Một hùng tráng.,,,,,,
Hai bài XƯỚNG,HỌA thật tuyệt diệu vô cùng.
Xin giới thiệu với tất cả những người ghé đến Blog Khóa 3, Cựu SVSQ Trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị ĐÀ LẠT.


LỜI NGƯỜI DƯỚI MỘ

( Bài họa : NT2 Lê Tấn Dương)

Tao chết đớn đau nửa chừng cuộc chiến.
Bỏ lại sau lưng những chuyện bi thương
Đành làm bóng ma nhìn theo vận nước
Phù trợ tụi mầy gió núi đồi sương.

                     Mầy nói “tao hơn” vì tao đã chết
                     Đã hưởng lễ nghi - Tao đếch có cần
                     Sống phải hiên ngang, chết không hối tiếc
                     Trả súng cho tao, mầy chịu hay không ?

                     Tao chết lần 2, từ ngày nước mất .
                     Chuyện thật đau thương, đâu phải khôi hài
                     Mồ mả anh em - thêm lần sỉ nhục
                     Chúng phá, san bằng từ đó đến nay.

                     Thôi trách làm chi đám người cuốn gói
                     Thà chết vô danh, bảo vệ màu cờ
                     Mộ phần tụi tao ba chìm bảy nổi
                     Tưởng chết là yên - Ôi chuyện nằm !

                     Tao vẫn nguyện cầu đàn con của Mẹ
                     Bảo vệ non sông - Tiếp bước Ông Cha
                     Vẫn nhớ thương mầy, những thằng chưa chết
                     Quê hương chờ mầy với cả thiết tha.



                          LỜI TRƯỚC NGHĨATRANG 

                              ( Thơ  Trạch  Gầm  )     
                    

                     Tao sống đến ngày cuối cùng cuộc chiến
                     Được cái hơn mầy, nhìn thấy đau thương
                     Đành làm người ngu đổ thừa vận nước
                     Uổng cả tháng ngày gối đá nằm sương

                     Mầy đã hơn tao vì mầy đã chết
                     Hưởng chút lễ nghi, hưởng chút ân cần
                     Có được người thân cho lời nuối tiếc
                     Còn tao bây giờ, sống cũng như không.

                     Mầy có tin không, quê hương đã mất
                     Giữa lúc bọn tao nguyên vẹn hình hài
                     Đâu thuở quân trường, đâu thời huấn nhục
                     Để nhận lấy ngày khốn nạn hôm nay

                     Một lũ đàn anh tan hàng cuốn gói
                     Bỏ mặc bọn tao đứng khóc dưới cờ
                     Món nợ tang bồng, bao giờ trả nổi
                     Mất cả sơn hà, cứ tưởng như

                     Giờ chẳng dám nhìn ngay vào mắt Mẹ
                     Cũng chẳng đủ lời tâm sự cùng Cha
                     Đành đến thăm mầy những thằng đã chết
                     Ngày…quê hương còn lắm nổi thiết tha.


Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2010

ĐỘC THOẠI

Thưa quý anh em K3
Mùa Hè 1972, tôi bị thương tại mặt trận Trảng Bàng. Sau một năm điều trị tại TYV
Cộng Hòa, tôi về lại đơn vị. Tại đây, tôi được hội ngộ với 3 K3 vừa ra trường về phục vụ tại TK Hậu Nghĩa và thường xuyên gặp nhau cho đến ngày tan hàng.
Trong 3 K3 đó, chỉ còn lại Nguyễn Văn Hồ đang sống tại Michigan cùng gia đình.
Lê Văn Nuôi đã mất tại Trảng Bàng. Riêng anh Nguyễn Văn Xuân, tôi chưa được biết đích
xác về cái chết của Xuân. Vượt trại tù bị CS bắn chết hay chết trong chuyến vượt biển.
Xin anh D/d K3, nếu có nguồn tin rỏ ràng hơn, xin cho tôi được biết thêm chi tiết.

Tôi gởi tặng quý anh em K3 bài thơ nhỏ như một hồi ức để tưởng nhớ đến 2 niên đệ chung đơn vị đã vĩnh viễn gởi thân xác vào lòng đất lạnh.

K2 Lê Tấn Dương

         Độc Thoại
Viết tặng K3
Mai mốt anh về thăm đất Trảng,
Ghé lại Chà Rầy, bến Lộc giang
Chiều xuống Bàu Me thăm con suối
Nước chảy ưu phiền cuộc tình tan


Ở đó oán hờn muôn năm cũ,
Não nùng theo nắng bụi Tha La
Rừng tre cũng tàn phai ủ rũ
Mỏi mòn như bến đợi thuyền xa


Thuyền chở trăng vàng trên sông nhỏ
Có kịp về An Thới dừa xanh
Đường vào Gia Lộc còn tiếng hát
Hay buồn theo sương khói mong manh


Đứng ở An Hòa nghe gió thổi
Bài ca xương trắng thuở chinh yên
Em có còn về thăm Gò Nổi
Để nghe suối hát khúc triền miên


Ngược gót Trung Hưng về Phước Hiệp
Hương mùi rượu cũ vẫn nồng say
Như môi em giấc mơ hồ điệp
Mộng sông hồ,theo mây trắng bay


Mai mốt anh về thăm đất Trảng
Cuộc đời còn lại có em thôi
Vui buồn gợi giấc mơ dĩ vãng
Người ở phương xa nhớ một người


Mực lạnh viết hoài chuyện nhớ thương
Làm sao quên được nỗi sầu vương
Giày sô áo trận cùng năm tháng
Còn mãi trong nhau chuyện chiến trường.


Lê Tấn Dương, WA 2008

Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010

HẬU DUỆ K3

Ba đứa con

Các bạn thân mến,
Tôi vốn là thằng lười biếng, lại không biết nấu nướng gì cả, nên kể từ ngày vợ tôi về VN tới nay, tôi cứ mãi ăn bánh mì sandwich với thịt nguội... ! Các con tôi biết rỏ điều này, nên tối hôm qua (06/3), ba đứa từ 3 TP khác nhau, gọi bảo tôi về thủ phủ Denver để tụi nó đãi ăn cho có sức khỏe. Bốn cha con gặp nhau tại một nhà hàng được ba chị em nó chọn, không khí bữa ăn làm tôi cảm động, nên sáng nay ghi lại vài cảm nghĩ về ba đứa con tôi. Gửi các bạn cùng chia sẻ!


Ba Đứa Con…


Ba đứa con của ba,
giống như ba con chó nhỏ,
Đang giỡn đùa giữa “quán…” đông người.
Thật hồn nhiên, như coi không có ai ở đó.
Thế giới riêng,
nên rộn rã nói cười!
Ba cảm thấy, niềm vui đang sống dậy,
Trong tâm hồn của kẻ, tuổi đã đã già nua
Bao tháng năm, ba gắng công cấy cày vun tỉa,
Giờ đã có những gì,
xưa… ba cần sắm, cần mua!
Ba không tiếc cho những giọt mồ hôi đã đổ,
Trong những tháng ngày qua,
trên đất lưu vong.
Những giọt máu đổ, đã vươn lên cây trái,
Trái thơm ngon…,
là chính các con!
Ba cám ơn Người…
đã đưa ba vào vùng “Đất Hứa.”
Đất mỡ màu, nên có được cây trái tốt tươi
Ba cũng cám ơn,
Mẹ của các con đã góp tay, cùng ba vun xới.
Trái ngọt hôm nay,
Ba dâng trọn cho người!
Ba cũng không quên cám ơn các con nữa,
Đã chịu lắng nghe và nối bước theo ba.
Dẫu rất khó,
bỡi gót chân con còn mang làn da mới,
Thế đường ba di,
đầy dẫy sỏi đá, chông gai!
Thế mới biết,
lời Thánh Khinh thật đúng:
“Bạn sẽ gặt được những gì bạn đã từng gieo!”
Hãy giữ mãi trong tâm,
những phút giây này nhé!
Phút giây mà…,
bốn cha con mình cùng hòa: “Khúc nhạc mừng vui…!!!”


Lê Như Phò (March 07, 2009)

Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

Việt Nam minh châu trời đông

Việt Nam Minh Châu Trời Đông Sáng tác: Nhạc sĩ Hùng Lân Trình bày: Đoàn Thanh Niên Phật Tử Chùa Việt Nam - Toronto Việt Nam, minh châu trời Đông, Việt Nam, nước thiêng Tiên Rồng. Non sông như gấm...

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

Hành Trình SVSQ-CTCT_ĐL

Lễ Thánh Tổ Nguyễn Trãi

Gia Đình Nguyễn Trãi Úc Châu

Vinh danh tốt nghiệp

HÌNH CŨ K3

Lễ chào cờ

Những mùa xuân qua

Xuân đến,xuân qua…Khoảnh khắc giửa đến và qua thật huyền diệu.Cái đang là,thời gian đang là ,của đêm giao thừa ,im lặng .Trong khói hương trầm,lòng hướng về đất nước Việt Nam. Đến những người dân Việt sống khắp mọi miền trên thế giới.Cái gì đã mất đi cái gì còn lại.Một đời vương mang ,vất bỏ vì những hệ lụy này..Hy vọng ,tuyệt vọng thay phiên nhau từ năm này tới năm khác.về một tương lai của Việt Nam.
Nhớ những xuân xưa sau 75, cả một đất nước.Không nhìn thấy một chiếc giầy đi ngoài đường chỉ có dép râu.Không nhìn thấy một chiếc áo bỏ vào trong quần.Xe đạp là phương tiện duy nhất.Tất cả lây lất sống qua ngày nhờ ruộng vườn,’’h ơp tác xã’’ kiệt tác của người Công sản.Chỉ có hợp chứ không tác để rồi xả một đống rác rưới,,trì trệ hay nói ,nhiều kế hoạch mà kết quả chả ra chi .Tiêu chuẩn ký đường thịt thà,tấm vải cho ba ngày tết .Một Xã Hội công bằng, dân tình chẳng ai hơn ai.Nhưng cán bộ thì hưởng tiêu chuẩn cao hơn.có một mái nhà cấp cho từ kẻ bỏ của chạy lấy người .
Sấp trẻ không đặt việc học làm chính mà coi việc lao động là chính.Bởi thấy người lớn. Đủ thứ bằng cấp mà phải đạp xích lô,làm đủ mọi nghề chẳng liên quan gì tới học cả.Thế thì đi học làm gì nhỉ ?Bọn trẻ đi học cũng phân chia vài cấp, ưu tiên cho con cháu cán bộ.Một đất nước mà không có một đường hướng,một chương trình giáo dục hợp lý thì làm sao đất nước có tương lai.
Hàng tiêu dung thì từ điếu thuốc đến cục xà phòng,từ cuốn vở cho tới cây viết…. nhìn thấy mà đau lòng.ngoài chợ chỉ nhìn thấy rau ơi là rau. rầu ơi là rầu.
Tất cả đều đổ thừa cho chiến tranh, đổ thừa cho Mỹ và Ngụy.Một đất nước thống nhất hoà bình.Mục tiêu hàng đầu là mở nhiều nhà tù.Cải tạo ngụy quân ngụy quyền,Gái điếm trộm cướp.Càng nhiều nhà tù thì càng có thực tâm cách mạng. Răn đe người dân cam phận ươn hèn.Mở nhà tù bao nhiêu mà chẳng được.Lương thực thì tù nhân đi làm, đổi lấy miếng ăn rồi.Một xã hội cộng sản tốt đẹp là một xã hội bóc lột ngay cả người ở tù.bóp bụng ,bóp đầu ,bóp miệng không còn chút nhân tính.
Người Cộng sản say xưa trong chiến thắng.Ngủ quên trên một thập niên biến đất nước nghèo đi ,phá sản từ tinh thần tới vật chất.Nếu không có sự sụp đổ của Liên sô thì làm gì có sự đổi mới theo kiểu Trung Cộng.Từ cán bộ tới dân nghe đến đồi mới là sướng tê người.Cơ hội nghìn vàng để thụ đắc,sở hữu đất đai nhà cửa,từ phố xá tới đất rừng , độc quyền nhiều lãnh vực kinh doanh quan trọng khác như lúa gạo hải sản ,cây công nghiệp…..Mặc sức thao túng.
Làm cán bộ không cấn bỏ vốn ,chỉ cấn khoản trà nước ,phần trăm , đất đai chì có lời chứ đâu có lổ.Chỉ có thu chứ không có chi.Cũng đi học bổ túc Văn hoá từ cấp Trung Học tới Đại Học bằng cấp cũng treo lũng lẳng, chẳng con ma nào dám chê ‘’Cán bộ dốt’’Ăn mặc rất là hợp cung cách lãnh đạo .Nhưng xem tác phong ,cách ứng phó ngoại giao,phát biểu người dân nghe thấy má ái ngại ,bái phục trăm phần !
Hơn hai mươi năm đổi mới .Từ những cán bộ nhỏ cho tới cán bộ lớn trở nên giàu có ? Trong khi sản xuất còn yếu kém .kỷ nghệ chưa có gì ,Ra chợ ngập tràn hàng hóa Trung quốc…Chợt giựt mình.Thì ra Cán Bộ bắt đầu giầu có bằng chiếm dụng đất đai và hợp thức hóa làm sở hữu. Đất nào tốt thì ở , đất nào dư thì bán, đất nào hợp tác với nước ngoài .Cán bộ có đất, tư bản có vốn tính phần trăm mà chia lời. Đất rừng thì cho thuê tới 50 năm tiền vô như nước cần gì biết đến hậu quả sau này.
Từ biên giới cho đến ,hải đảo đã mang đi bán, đất rừng cho thuê.Còn nguồn lợi dầu hỏa ngoài biển khơi. Gian tham ra sao ? có trời mới biết..
Nhìn hình ảnh quanh Hồ tây Hà Nội,toàn những nhà lầu mái ngói đỏ au rất là đẹp mắt,sang trọng , đắt giá.Nếu ở nước ngoài thì phải trả góp tới mươì năm năm hay ba chục năm.Nhưng ở Việt Nam thì không biết mua nhà có phải trả góp không ?.Trên mặt hồ tây những con Thiên Nga chạy đầy.Quả là một khu dân cư sang trọng.Vỏn vẹn có hai mươi năm. Phồn thịnh thật là mau
Mặt đường phố thì dày đặc xe hai bánh, bốn bánh chèn ,lách nhau chạy,. Đường phố trang hoàng lòe loẹt nhất là dịp tết về.Mang hoa trưng bày ngoài đường ‘’ Đường Hoa Nguyễn Huệ’’Tên thật đẹp thật kêu.Mừng xuân pháo bông đốt mọi nơi để người dân có dịp vui xuân mà quên đi cái chuyện mất đất..Bên cạnh cái hào nhoáng còn biết bao người cùng khổ,ngủ trên hè phố,gầm cầu ,ngày mai không định hướng.Làm gì dám nghĩ tới xuân.
Ở hải ngoại, người nào cũng lo đi làm,không còn thời gian nghĩ chuyện vẩn vơ . Nhớ ngươì thân,nhớ bạn bè , nhớ nhiều thứ lắm.Bên cạnh cái nhớ cũng lắm điều buồn đau..Bởi biết, dù có lòng hướng về quê hưong, cũng chịu thua,bó tay. Vì không còn trẻ. Mọi người đều lo cho cuộc sống khó khăn hiện tại.Bởi làm bất cứ chuyện gì trước mắt phải có ‘’TIỀN ‘’.
Người và người giao tiếp với nhau dựa trên thành bại, chia nhóm .Phân hóa khắp mọi nơi.Ai nấy đều thủ phận.Cũng không ít người không dám nói,viết điều có hại cho Nhà Nước Việt Nam .Ngộ khi về Việt Nam bị bắt bớ ,phiền phức.Sự thực luôn bị bóp méo khiến bao người tài danh có tấm lòng với đấ nướct bị hạ uy tín bởi một số người cơ hội, quyền lợi riêng tư. Số người cơ hội ,cực đoan, chính là mầm mống làm lũng đọan hàng ngũ, những người có tấm long với quê hương.Dầu vậy, đa số vẫn một lòng son sắt trì trí, đấu tranh không mệt mỏi cho sự vẹn toàn lảnh thổ, cho Việt Nam tự do ,dân chủ thực sự
Mổi dịp xuân về,các hội đoàn Tổ chức ,hội chơ,diễn hành xuân.Nhìn Quốc Kỳ (cờ vàng ba sọc đỏ ) Quân kỳ tung bay hòa cùng sắc phục của các quân binh chủng QLVNCH Lòng sao không khỏi bùi ngùi tưởng nhớ.Thế hệ trẻ hân hoan hòa cùng nhịp thở cha ông hy vọng một ngày quê hương hưởng đưọc sự TƯ DO,DÂN CHỦ.
Có phải Tự do ,Dân chủ Đôc lập là những thứ xa ,vời?.Trước năm 1975 miền Nam thiết lập nền Dân Chủ. Bây giờ ta mới biết quí giá .Vận mệnh của đất nước chưa đến thời sáng sủa.Cho nên lòng người thơ ơ đến thế.Càng nghĩ càng khâm phục’’ Một LS Lê thị Công Nhân,Một Lm Nguyễn Văn Lý và nhiều nhà tranh đấu trong nước hy sinh cho một Việt Nam TỰ DO đang bị lao cùm.Xin ơn trên cho các vị này giữ mãi ngọn lửa thiêng trong Lao tù đầy đọa.
Những phong trào cho Tự Do vừa nhen nhúm. Những người cầm đầu đã bị bắt bỏ giam cầm.Hải ngoại sôi động yểm trợ một thời rồi cũng chìm vào quên lãng.Thân phận của ngươì có tấm lòng với quê hương thật nghiệt ngã..Sa cơ là mất tất cả .Từ hạnh phúc gia đình cho đến bản thân,.
Một thập niên nữa,Thế hệ trước 75 dần dần qua đời,liệu còn thấy màu cờ sắc áo trên phố Bolsa và khắp phố phường trên thế giới..Hy vọng thế hệ nối tiếp từ trong nước tới hải ngoại có cách bày tỏ ý nguyện Dân Chủ ,Tự Do một cách thông minh ,hiệu quả hơn kết hợp được tất cả các phong trào từ trong nước tới Hải Ngoại: Cho Việt Nam Tự Do,Hạnh Phúc .
Hiếm hoi,Viêt Nam đã có ba mươi năm trong Hòa Bình Một thời gian quí hiếm.xây dựng đất nước, đoàn kết dân tộc.Nhưng Bắc Việt đã bỏ cơ hội này.Khiến cho dất nước suy yếu mọi mặt. Đàn anh Trung quốc trở nên hùng mạnh Việt Nam không sao tránh khỏi nằm trong quỷ đạo của Trung Quốc.Hậu quả là cắt xén bán đất biên giới , lãnh hải cho Trung Quốc.Không khéo Việt Nam sẻ biến thành Tân Cương .
Hệ lụy một chính sách cai trị và phát triễn đất nước cục bộ gây quá nhiều thiệt hại,cho đất nước. Để lại quá nhiều những khó khăn cho thế hệ nối tiếp.Số phận gần một trăm triệu dân chẳng lẽ cứ mãi nằm trong tay BCT/ĐCSVN quyết định.
Cứ dịp xuân về nhận và trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp. Đã chúc cho nhau hết từ đời này qua đời nọ Việt Nam vẫn nghèo.,chưa hưởng được chút tự do.Người dân Việt phải bỏ làng lập nghiệp nơi sứ người ‘’ Đâu cũng sống nhưng không đâu là nhà.’’ (1)
TKS
25/2/10
(1) Lời ca trong một bài hát không nhớ tên bài và Tác giã .

THĂM CHƯƠNG

Thăm Chương
Tr ời Cali chưa sáng.Tôi nằm im. mưa dầm.Dậy mở hé cửa khách sạn, nhìn ra ngoài.Mưa rơi đều hột,yên tịnh.Gió lạnh bên ngoài ùa vào.Tôi cảm thấy lạnh .Tin Chương giải phẩu ,có khả năng bi liệt.Tôi xúc động . nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của nó.. Khó khăn giờ lại càng thêm khó khăn.’’M ôt con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ’’.
Hôm qua tôi có gọi cho Khoa và Chị Yến ,nên biết hôm nay các bạn Nam Cali tổ chức đi thăm Chương.Tôi quyết định sắp sếp việc riêng, để tháp tùng Nam Cali . Tôi gọi phone cho Đông . Vợ chồng Đông tưởng tôi từ Las vegas gọi . Vòng vo….tôi nói đang ở Cali.Nó hỏi địa chỉ ,hẹn gặp ở khách sạn, mời cùng đi ăn sáng.
Trời có lúc mưa, lúc tạnh.Tôi lái xe vòng khu Sài gòn nhỏ.Mua sắm ít đồ cho các em tôi.Nhìn cảnh vật.Tôi nhớ đến những người bạn mới năm nào về đây họp mặt,lang thang ,vất vưỡng ở chốn này.Tôi lái xe di tìm nhà Khoa dưới cơn mưa. Đi lạc vài lần nên tôi không tìm vì nghĩ mấy giờ đồng hồ nửa sẻ gặp , cũng không tìm ra được Tượng Đài Việt Mỹ.Trí nhớ cuả tôi dạo này kém cỏi.Khi lo lắng việc gì thì mọi chuyện đều quên.Chạy xe ngược suôi suôi ngược đâu đâu cũng cửa hàng có những tấm bảng Việt Ngữ .Lối trang trí vừa Mỹ ,Tàu ,Việt. khắp mấy đường phố,Duy chỉ còn âm tiếng Việt thoáng nghe khắp đường phố.Trời đang mưa dầm.Không biết Đông đi tới đâu rồi.Nhớ hôm qua lái xe dầm mưa xuống phố Tàu Los Tôi cảm nhận đưọc tấm long vợ Chồng Đông với bạn bè Trời vẫn mưa, tôi có cái háo hức gặp lại những khuôn mặt than thương .Nôn nóng muốn nhìn thấy Chương.Thình lình tiếng điên thoại reo .Vợ tôi nghe phone : Long dặn tôi trở về Khách sạn chờ Đông Tới nhà Danh.Con đường Brookhurst đang sửa chỉ còn có một lối chạy .Tôi men theo để chạy suốt dọc đường,Nào đây tiêm phở,kia cửa hang bánh cuốn ,nhà hang nơi chúng tôi họp mặt.Nhớ ơi lá nhớ.Tiếng nói cười huyên thiên của Chị ,các em tôi ở trên xe dục tôi phải lái xe cẩn thận hơn trên đường về khách sạn.
Vợ chồng Đông gọi diên thoại báo sắp tới . Chuẩn bị là đi ngay.Nghe tiếng xe .Tôi mở cừa ngó dáo dác . Đông từ xe vôi chạy nhanh tránh mưa ươt để vào hành lang.Chi Đông không quên dù mưa gió cũng ra vườn hái cho bằng được vài trái ổi cho vợ tôi.
Tôi chạy theo sau xe Đông để tới nhà Danh.Mưa cũng có lúc tạnh.Chứ mưa hoài nhìn mà buồn chết đi được.Vừa đâu Xe vợ chồng Danh đã đón sẵn ở cửa. Gia đình Danh lần lượt bị cúm mà Danh là người sau cùng.Nhìn sắc mặt Danh đỏ au .Nên không cùng đi ăn trưa. Chị Danh vừa hết bịnh.sắc mặt còn Xanh .Nhưng đã chuẫn bị sẵn sang đi thăm Chương.Vợ Chồng Long Yến đã chờ sẵn ngoài cửa.cùng chúng tôi lấy xe đi qua cửa hang buffet trước mặt nhà Danh.Gặp tôi chị Yến bảo :’’:thực hiên lời hứa mời anh tối nay ăn lẩu Dê.’’Tôi cười toe toét ,sung sướng.Rời khỏi nhà Danh tưởng như hơi ấm của bạn bè họp mặt ở đây theo tôi ra ngoài.
Bửa Buffet trưa nay.vợ chồng Đông trả tiền.Tôi chỉ có việc ăn cho có lời .Môt lúc sau thì Niên Trưởng Vỹ tới cùng Khoa ,Dũng.vừa ăn chúng tôi bàn chuyện về Chương.Riêng tôi thì Chương.hằng ngày không đưa rước các con đi học và vợ đi làm.Nay nằm đó không biết sẻ ra sao.?Tôi có hỏi Khoa thì mấy bửa rày con Chuơng cũng đã lái thử.Tôi yên tâm,khi Chương còn khỏe Chương có nói di tìm chiếc xe củ mua cho con để đi hoc với cái quan niêm sống giãn di yên phân của nó .Tôi cùng Long đi xe vợ chồng Đông.Xe kia Dũng,Khoa Niên trưởng Vỹ.Trời lại mưa rắc rắc.Chị Danh sợ đi đường xa trời mưa ,về bịnh trở lại ,đang lúc sức khẻo yếu nên gởi lời thăm Chương . Đường đi tới Bênh Viện ờ Los Angeles chỉ có Dũng biết nên Đông chạy bám theo xe Dũng..Bắt đầu lên xa lộ trời mưa như trút.Lái xe trời mưa với những con đường lạ, cả tiếng đồng hồ mới tìm ra dươc binh viện.Xuống hầm đậu bọn tôi lớ ngớ mải mới tìm được chổ đậu.Bãi đậu xe vắng heo chỉ có bọn tôi mà thôi.Tìm mải mới thấy thang máy vào bệnh viện.Theo Dũng bọn tôi vào lầu sáu.Eo ôi ờ đây sao im lặng quá.Không một bóng người.Bông đùa ghẹo Dũng và chúng tôi trờ lại lầu một .Khi đó Khoa gọi Phone cho con Chương ra đón..Xuống tới lầu một, chổ cung cấp tin tức, không có nhân viên nào ngồi đó cả.Dũng đôn đáo tìm người hỏi thăm .Bọn tôi rời khỏi tòa nhà này,chạy vôị qua toà lầu khác mà ngoài thì đang mưa nhỏ.Thêm Ảnh

Vừa vào tới toà nhà bịnh Viện, con gái Chương ra đón .Mổi người mổt câu cháu chẳng kịp trả lời,.Cháu trông nhỏ con nhưng lanh lẹ ,Nói vào Micro bên cạnh cửa để nhân viên Bệnh Viện mở . Bọn tôi theo cháu ùa vào thăm Chương.
Chương nằm trong căn phòng nhỏ chứa đầy dụng cụ,,máy .Khuôn mặt trông to trên đầu dán vết băng.Mình đắp mền trắng phần bên tay trái không thấy cựa quậy.Khoa Đại diện tới sát bên giường nói với Chương .Chương có lẻ biết .Tay phải nắm chặt tay Khoa.Bằng giọng từ tốn trầm buồn .Khoa đại diên K3 nói rỏ ngọn ngành và trao số tiền cho con gái Lớn của Chương .Cháu nói lời cám ơn và trao lại số quà trong thiệp Giáng Sinh này cho mẹ.( Vợ Chương đang trên đường từ nhà tới Bệnh Viện).Tối hôm đó ,chị Chương đã gọi phone cho Khoa nhờ KHoa chuyển Lời cám ơn tới K3.Cô y tá tới phòng chỉ cho bọn tôi bốn người vào thăm một lần.
Đợt đầu ,tôi ,vợ chồng Đông ở lại .Vợ chồng Đông thăm trước. Tôi lo chụp tấm hình. Đến lượt tôi .Hai tay tôi nắm tay Chương.Nhưng tay Chương còn nắm chặt hơn tôi .Xúc động quá chì nói dược câu Ngoan đến thăm màyThấy mắt nó cố nhướng lên, miệng muốn mấp máy ,mặt đỏ lên, tôi sợ làm kích xúc nógây nguy hại cho nó. Định nói lời về đã buông tay nó rồi nhưng nó lại nắm chặt trở lại.Tôi rươm rướm nước mắt.Ngôn ngử nào .Lời nói nào có thể khỏa đầy những đau dớn thể xác mà bạn tôi đang chịu.Nhửng lo lắng nào của môt người chồng một người cha nằm bất động trên giường bệnh .Tôi vôi vả lui ra .Trao máy chụp hình cho Dũng . Cùng với Niên Trưởng Vỹ ,Khoa vào thăm..Giây phút ngắn ngủi bên Chương.Tôi ,Vơ chồng Đông Ngồi ở ghế cùng có cảm giác như nhau.
Buổi chiều vẩn mưa.Bọn tôi trở lại bải đậu xe.Loay hoay mải mới tìm đưọc lối thì bị một cái cây chắn , không biết làm sao để ra .Cuối cùng Đông phài lấy Visa quẹt mổt xe hết $11 . Đông theo xe Dũng lên tới xa lộ thi yên tâm không sợ lạc.
Mồi ngưòi đề có một chổ để đi và về.Tôi đang di về một nơi ở tạm.có vợ tôi đang ngóng .Long lo về nhà Đông về nhà con.Trên đường mưa khi lớn khi tạnh.Không khí ảm đạm ,buồn hơn bao giờ. Đất khách quê người.Tôi nghĩ đến hoàn cảnh của Chương đến mình .thân phận con người cuối cùng rồi cũng tìm chổ mà về. Người nằm đó đã vậy.Vợ Chương ,con Chương có đủ sức khỏe ,tinh thần , vật chất mà vượt qua lúc này không ?
TKS